ĐỐT ĐỜI - Trang 119

- Anh đi đâu mà sớm vậy?
- Đi thăm tù.
- Con của anh phải không?
- Phải. Nó là con gái nên tháng nào tôi cũng phải thăm. Sợ nó tủi.
- Sao mấy anh chị nó không đi? Anh lớn tuổi rồi đi kiểu này nguy

hiểm lắm.

Bên ngoài gió nổi lên, xô dạt màn mưa lấp loá. Tiếng mưa rì rào, lúc

mạnh lúc yếu trên lá rừng. Chủ nhà mời ông điếu thuốc. Ông hỏi:

- Anh ở đây có một mình sao?
- Một mình. Đã hơn hai mươi năm rồi. Tôi vẫn sống một mình.
- Anh có bán cà phê không?
- Không. Nhưng tôi sẽ pha một bình trà.
Rồi chủ nhà rời võng, vô phía trong.
Họ hút thuốc và uống trà với nhau. Cơn mưa không có dấu hiệu sẽ

chấm dứt sớm. Ông coi đồng hồ. Sáu giờ sáng, nhưng trời vẫn còn tối. Ông
hỏi:

- Anh chị chia tay đã lâu chưa?
- Hai mươi lăm năm. Hồi đó tôi gặp cô ấy cũng trong một tình huống

giống như hôm nay tôi gặp anh.

- Vậy là chị ấy cũng có người thân đi cải tạo?
- Không phải. Một cô gái mẹ chết sớm, không sống nổi với dì ghẻ nên

bỏ nhà ra đi và trôi dạt đến đây, tại căn nhà này. Lúc đó cũng khoảng năm
giờ sáng. Tôi lấy chiếc áo nhà binh (vì thú thực với anh tôi vốn là sĩ quan
của chế độ cũ) khoác cho cô đỡ lạnh và pha cho cô ly sữa. Ban đầu cô ta
xin ở lại giúp việc nhà. Tôi nói tôi mới đi cải tạo về, nghèo quá sao dám
mướn người giúp việc, nhưng cô ấy nói là cô chỉ cần sống. Vậy là chúng tôi
trở thành vợ chồng. Đơn giản như vậy. Chúng tôi có một đứa con trai, nó
đang làm công nhân ở Biên Hoà.

Bảy giờ sáng. Cơn mưa vẫn chưa dứt, trời còn lờ mờ tối.
- Nhưng vì sao hai người chia tay nhau?
- Tôi không biết. Đến giờ này tôi cũng không biết. Ngay cả việc tại

sao cô ấy lại đi suốt đêm trong rừng cao su và tấp vào nhà tôi lúc tờ mờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.