ĐỐT ĐỜI - Trang 120

sáng tôi cũng không biết. Vài lần tôi hỏi nhưng cô ta không muốn trả lời.
Còn việc cô ta nói là bị dì ghẻ hành hạ nên bỏ nhà ra đi cũng chưa chắc đã
là như vậy.

- Cái gì làm cho anh hoài nghi?
- Vì sau khi sinh con được ba năm thì cổ đòi về nhà. Tôi nói nếu có về

thì cả tôi và con cũng về theo. Và chỉ về thăm nhà thôi, sau đó phải trở lại
đây, vì nơi này là gia đình của mình. Nhưng cô cứ đòi đi một mình. Cô ta
nói là chỉ về thăm nhà một tuần rồi trở lại. Nhưng đã không bao giờ trở lại.

- Người đàn bà ấy đành lòng bỏ con sao?
- Còn hơn thế nữa anh à. Ba tháng sau, đứa bé nhớ mẹ quá, tôi không

chịu nổi. Tôi quyết định lên Sài Gòn tìm mẹ nó. Tôi lần theo địa chỉ ghi
trong chứng minh nhân dân. Tôi đến công an Phường hỏi. Và tôi tìm được
nhà rất dễ dàng. Đó là căn nhà không phải như tôi tưởng. Nó khang trang,
sạch sẽ, tươm tất. Tôi bấm chuông và người giúp việc ra mở cổng. Tôi hỏi:
"Có phải đây là nhà của cô Quỳnh Như không?" Người nọ đáp: "Phải" và
mở cổng cho tôi vào, bảo hai cha con tôi ngồi đợi ở phòng khách.

Tôi đợi đúng hai mươi phút thì có một người đàn ông ăn mặc sang

trọng bước ra chào tôi. Ông ta hỏi:

"Anh tìm Quỳnh Như có việc gì?"
"Chỉ là đồng hương, ghé thăm thôi."
"Anh đợi một chút. Nhà tôi đi ra ngoài cũng sắp về."
Nghe câu đó tôi đã tính cáo lui nhưng Quỳnh Như cũng vừa mở cổng

bước vào.

Tôi cứ ngồi im. Đúng là vợ tôi, cho dù lúc ấy cô ăn mặc rất sang trọng.

Chỉ mới cách xa có ba tháng, sao tôi có thể lầm lẫn người khác là vợ mình
được? Hơn nữa chính công an Phường cũng xác nhận tên họ, ngày sinh, địa
chỉ, quê quán của cô theo đúng giấy chứng minh nhân dân mà tôi có đem
theo bản sao.

Thoạt tiên Quỳnh Như hơi lúng túng một chút nhưng rồi cô ngồi

xuống chiếc ghế bành đối diện tôi. Cô cười rất tươi và hỏi:

"Anh muốn tìm ai?"
"Tìm cô Quỳnh Như, mẹ của đứa bé này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.