ĐỐT ĐỜI - Trang 121

"Ô! Vậy thì chắc có sự lầm lẫn rồi. Tôi chính là Quỳnh Như đây,

nhưng tôi chưa gặp anh và đứa bé này bao giờ."

Tôi nắm lấy cổ tay con, đứng dậy bước ra cửa. Thằng bé ngoái đầu lại,

gọi: "Mẹ!" nhưng người đàn bà ấy đã quay lưng đi.

Thế đấy! Tôi từng là một Đại uý Đại đội trưởng trong quân lực Việt

Nam Cộng Hoà, tốt nghiệp trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. Tôi đâu phải là
một kẻ tâm thần, đâu phải là một thằng ngu, sao có thể lầm lẫn như vậy
được.

Chẳng qua đó là lòng dạ đàn bà. Khi cần bảo vệ hạnh phúc riêng tư,

họ sẵn sàng đạp bằng tất cả, sẵn sàng trở mặt.

Câu chuyện của người bạn mới quen làm ông bùi ngùi khôn xiết. Ông

quên mất chuyện đi thăm Thuỳ Vân và cũng không biết rằng mưa đã tạnh.
Ông định châm thêm một điếu thuốc nữa nhưng người bạn đã ngăn lại.

- Anh nên lên đường. Sắp trễ giờ rồi.
°
Nhưng ông vẫn đến kịp cho lần gặp thứ hai buổi sáng. Hôm nay Thuỳ

Vân vui vẻ vì ông đến một mình, hai người có thể nói được nhiều chuyện.
Cô tỏ ra ngạc nhiên khi ông có thể vượt trên 100 cây số bằng xe máy khi
trời hãy còn tối. Cô nói rằng cô đang viết nhật ký mỗi ngày và sẽ gởi cho
ông đọc.

Khi gần hết giờ cô đưa cho ông hai bức thư đã được cán bộ quản giáo

đọc và duyệt. Một bức là của cô gởi cho ông và một bức là của một bạn tù
nhờ ông gởi về gia đình theo đường bưu điện.

Trong suốt buổi gặp ông cứ bị câu chuyện của người đàn ông nọ ám

ảnh. Nó như lớp sương mù phủ lên tâm trí ông khiến ông suy nghĩ miên
man suốt trên đường về.

Đến khuya, khi nằm một mình trong căn phòng yên lặng ông mới lấy

thư ra đọc.

CON CUA NHỎ GỞI ANH
Anh có nhớ lần đầu tiên anh đến trại giam thăm em, em đã khóc rất

nhiều không? Cái cảm giác được nhìn thấy anh và gia đình rất là hạnh
phúc. Em thấy mình không đơn độc. Mọi người vẫn luôn ở bên cạnh che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.