ĐỐT ĐỜI - Trang 114

Mặc dù đang ngái ngủ nhưng ông vẫn rất từ tốn:
"Sao tự nhiên em chửi anh quá vậy?"
Hu…Hu…sụt sịt, hỉ mũi, rồi ho (giống như ho gà), giọng nói nhão

nhoẹt, mếu máo.

"Bộ ông té giếng sao mà ngu dữ vậy? Tui không hề yêu ông. Tui xạo,

ông hiểu chưa? Tui gạt ông quá trời mà ông không biết hả?"

"Biết. Anh biết mà."
"Biết sao còn yêu tui?"
"Vì ngu. Vì hồi nhỏ bị té giếng."
"Nhưng tui còn nghiện ma tuý nữa. Ông sợ chưa?"
"Có gì mà sợ?"
"Bệnh Sida. Không sợ lây hả?"
"Không. Nếu bị lây thì chết chung. Nằm chung một nấm mồ, cũng

vui."

"Thôi, thôi. Nghe cải lương quá ông ơi! Nhưng tôi hù ông thôi, chớ tui

chơi hàng đá thì làm gì mà Sida. Chỉ hít thôi, có chích đâu mà Sida?"

Ông tỉnh ngủ. Trời ơi! Ba giờ sáng bị đứa con nít nó dựng đầu dậy

chửi rủa tùm lum.

"Sao không khóc nữa đi? Bộ chửi sướng cái miệng rồi hả?"
"Sướng gì? Tui không ngủ được. Tui buồn quá. Tui cô đơn quá. (Bắt

đầu khóc đợt hai). Anh ơi, tại sao em lại không có được một mái ấm gia
đình như bao cô gái khác? Tại sao người ta có mà em thì không? Tại sao
em lại vướng vào tình cảnh này?"

Đại loại những ký ức kiểu đó vẫn còn giữ nguyên, từng chùm, từng

chùm trong cái đầu chứa đủ thứ chuyện của ông: từ chính trị, thời sự, văn
chương, âm nhạc, triết học đến hôn nhân gia đình, xã hội…bề bộn như một
cái thư viện bị chuột gặm, đầy bụi và cứt gián.

Người cha dẫn ông ra vườn chanh. Ông khoe ông trồng được năm

chục gốc chanh. Chúng chỉ cao bằng đầu người nhưng đầy quả.

- Anh thấy không? Trái chanh này to bằng trái quýt, rất nhiều nước và

rất thơm. Năm chục gốc chanh này đủ nuôi gia đình tui.

- Họ khoái mua chanh to để làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.