ĐỐT ĐỜI - Trang 113

Trong đầu ông lập tức hiện ra một con thú nhồi bông, có thể là con

gấu Misa để gần cửa sổ. Anh chàng cúi đầu chào, gọi ông bằng cậu và
xưng cháu rất mùi mẫn. Ông chỉ cười cười, không nói gì. Nếu đánh lộn
chắc mình thua nó.

Khi khách đi rồi bà chủ nói:
- Thằng nhỏ này hồi trước nó thương con Vân lắm. Nó đã nhờ mai

mối tới xin cưới nhưng tui không thích gia đình nó.

- Sao không thích?
- Mẹ của nó chảnh lắm. Nhà có tiệm vàng, chê nhà tui là dân lao động.

Sau đó thằng Tùng có vợ, có được đứa con rồi, nhưng nó cũng còn thương
con Vân lắm. Cứ ngày Tết, ngày giỗ là đem quà tới. Nó gọi tui bằng mẹ,
gọi ổng bằng ba. Nó nói, cho dù con đã có vợ con rồi nhưng con vẫn luôn
nghĩ mình là con rể của nhà này.

Ông gồng mình, nuốt hận, đưa đẩy một câu xã giao:
- Được một anh chàng như vậy thật hiếm có. Tôi tiếc cho bé Vân.
Nói xong ông cảm thấy mình bắt đầu bị lây bệnh xạo, cũng vui vui.

Định nói xạo thêm vài câu nữa nhưng tự chủ được.

°
Buổi chiều người cha dẫn ông ra sau vườn, đi vòng bờ hồ, len lỏi giữa

những hàng chuối, mít, dừa, ổi. Người cha hái mấy trái ổi chín to như nắm
tay đưa cho ông.

- Ổi này là ổi Hoà Lộc, nổi tiếng. Tôi không trồng chiết cành mà trồng

hột. Rất sai trái.

Người đàn ông miệt quê này dong dỏng cao, đẹp trai, tóc hai mái rất

nghệ sĩ. Bé Vân cũng cao như ông, cũng mắt một mí như ông nhưng lanh
và xạo.

Có lẽ lâu nay Vân nó xạo với ông vì nó nghĩ ông "ngu".
Mà hình như ông cũng ngu thật. Không ngu sao bị nó gạt hoài vậy. Có

lần nửa đêm nó gọi điện thoại cho ông, khóc hu hu, chửi ông rỉ rả như mụ
vợ lên cơn ghen.

"Tui chưa thấy trên đời này có ai ngu như ông. Ngu đến độ không thể

nào hiểu nổi, không thể nào chịu nổi. Phải gọi là đần độn mới đúng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.