ĐỐT ĐỜI - Trang 124

HAI MƯƠI HAI

Ô

ng lạc vào một địa hình phức tạp, nhiều lối mòn quanh co, lẩn

khuất trong cây cỏ rậm rạp.

Hồi lâu, ông nhìn thấy một cái chuồng bò và một căn nhà lá. Chủ nhà

là một thiếu phụ đang ngồi rửa rau bên lu nước.

Một con bò ốm nhom đang nhai rơm khô, lơ đãng, không thèm ngó

ngàng gì tới người khách, nhưng thiếu phụ thì nhìn ông bằng cặp mắt tò
mò.

- Chú tìm nhà ai vậy?
- Nhà ông Phan Quang.
- Ổng làm nghề gì?
- Tôi không biết. Nhưng mà ổng có cô con gái tên Ngọc bị đi cải tạo.
- Cháu biết rồi. Hồi trước ổng ở ngoài lộ nhưng bây giờ vô trong miếu

Bà, sát bờ sông. Đường vô đó xấu lắm, đi xe máy coi chừng bị té. Chú để
xe cháu coi cho.

Ông đi theo lối mòn giữa hai hàng lau sậy cao quá đầu người và gặp

một cái chòi bỏ hoang, nhìn thấy mặt nước lấp loáng sau những bụi cây dại.

Miếu Bà nhỏ và thấp, ẩn mình dưới bóng cổ thụ chằng chịt rễ như đàn

rắn bò từ trên tán lá xuống. Miếu lợp ngói âm dương, phủ đầy rêu, tuy vậy
xung quanh miếu là một khoảng đất rộng lát đá sơ sài nên cỏ mọc xen kẽ,
xanh um, lấm tấm những đám hoa dại màu vàng như bướm đậu.

Bên trong miếu không có gì ngoài một bàn thờ và một bức tượng bằng

sứ tạc hình một người đàn bà để tóc dài với xiêm y sặc sỡ, tay cầm một
thanh gươm.

Sau lưng pho tượng là một căn phòng hẹp có kê một cái giường nhỏ

và một cái bục, lỉnh kỉnh những ly, chén dĩa và một cái rựa của người làm
vườn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.