ĐỐT ĐỜI - Trang 125

Ông bước ra khỏi miếu, đứng nhìn dòng sông. Thuỷ triều đang xuống,

bày ra một bãi bùn màu xám đen. Những con cá thòi lòi nhìn ông mà không
hề động đậy.

Lúc ấy có một người đàn ông từ phía sau miếu bước ra. Ông ta dừng

lại, không chào khách. Một khuôn mặt dửng dưng, phẳng và bạc màu. Một
vóc dáng khẳng khiu, khô đét và đờ đẫn. Đó là Phan Quang.

- Ông tìm tôi có việc gì?
- Có thư của một cô gái tên là Phan Thị Ngọc từ trong tù gởi ra.
- Thầy là công an hả?
- Không. Tôi cũng có đứa con gái bị tù như con anh vậy. Tôi mới đi

thăm về.

Ông lấy thư ra, người cha nhận thư một cách hờ hững rồi nhét vô túi

áo.

Ông lại nói:
- Hình như con anh sắp mãn hạn. Vài tháng nữa nó về.
- Nó ở luôn trong đó càng tốt.
- Sao vậy?
Người cha chỉ cành đa trên đầu.
- Treo một sợi dây thừng. Thắt một cái thòng lọng. Anh có biết là xác

tôi đã từng treo toòng teng ở đó không?

- Anh nói gì ghê vậy?
- Nó chơi ma tuý. Tôi quỳ xuống lạy nó nhưng nó cứ chơi. Nó bỏ nhà

đi suốt cả năm trời. Khi nó về, thấy không phải là con mình nữa. Nó là một
con ma, một cái xác khô đét, quần áo cũn cỡn, tóc thì như râu bắp, móng
tay sơn đen thui. Nó ném cho mẹ nó một xấp bạc rồi quay lưng đi. Mẹ nó
níu lại, khóc lóc.

Còn tôi, biết là khóc cũng vô ích, tôi vác cuộn dây thừng, xách cái

ghế, cột sợi dây trên cành cây trước mặt anh đó, thắt một cái thòng lọng.
Tôi leo lên ghế và nói: "Nếu con đi ba sẽ chết trước mặt con." Nó không
thèm quay lại, chỉ ngoảnh mặt nhìn, ném điếu thuốc lá xuống sân rồi đi. Tôi
la lên: "Mày là con quỷ! Mày giết ba mày!". Rồi tôi đạp cái ghế. Nhưng nó
mặc kệ. Nó đi biệt tích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.