ĐỐT ĐỜI - Trang 126

- Nhưng bây giờ nó sắp về.
- Nó mà về thì tôi sẽ giết nó.
°
Nhưng hai tháng sau thì Ngọc về.
Cô không dám đến gặp cha một mình, vì thế ông phải có mặt trong

buổi hội ngộ đó cùng với người mẹ.

Bà lẻn vào sau miếu, đến đứng sau lưng người cha.
- Ông này, con Ngọc nó mới về. Ông hãy tha thứ cho con đi ông. Nó

muốn vô thăm ông nhưng nó sợ.

- Nó mà biết sợ sao? Bà nhìn cành cây trước mặt tôi kìa. Bà có nhớ

chuyện gì đã xảy ra không?

- Chuyện xưa quá rồi, còn nhắc lại làm gì. Ông cho con nó vô đi.
Ngọc từ phía sau gốc đa bước ra.
- Thưa ba, con mới về.
- Cô muốn tìm ai?
- Con muốn tìm ba của con.
- Cách đây bốn năm, thằng cha già đó đã treo cổ tự vẫn trước mặt cô

mà. Chắc cô không để ý. Cha già đó chết rồi. Rũ xương rồi. Còn đâu mà
tìm.

Người mẹ tủm tỉm cười. Bà ngồi xuống cạnh ông. Ngọc chạy đến, ôm

cha từ phía sau, áp mặt lên lưng ông.

- Con xin lỗi. Lúc đó con không phải là con đâu ba à. Lúc đó con bị

ma tuý nó nhập. Bây giờ con đã đuổi nó đi rồi, con trở về đây làm con của
ba như ngày xưa.

Điếu thuốc rơi khỏi tay người cha, nằm lẩn trong cỏ. Ai cũng nghĩ ông

đang xúc động và ông sẽ nói một câu gì đó, nhưng ông lại tỏ ra lúng túng,
ngượng ngập, đứng dậy bỏ đi về phía bờ sông.

Ngọc ngước nhìn bầu trời, cô kêu lên:
- Ba ơi! Chờ con với! Bần chín nhiều quá. Con sẽ hái cho ba một trái.

Ba thích ăn bần chín lắm mà.

Người cha dừng lại.
- Mày hái thì mày ăn đi. Mày cũng thích bần chín mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.