HAI MƯƠI TÁM
M
ột căn phòng mười hai mét vuông, có toa-let, một ti-vi, một tủ
lạnh, một quạt máy và một điện thoại. Chừng ấy thứ tạo thành một thế giới
riêng biệt. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cơm nước không quan trọng. Sếp
chỉ cần một cái bàn đèn.
Sếp mười sáu tuổi. Giới tính: nữ. Tình trạng gia đình: độc thân. Địa
chỉ và số điện thoại: không cần biết.
Đó là Ngọc. Ngọc gọi căn phòng của mình là "ngục tối" nhưng cô có
thể ở trong đó suốt một tuần không ra ngoài vì cô thấy không cần phải ra
ngoài.
Đầu óc Ngọc tỉnh táo, thông minh tuyệt đỉnh, khéo tay tuyệt vời. Chỉ
cần nạp đủ năng lượng ngày hai cữ là làm gì cũng được, làm gì cũng đẹp:
bảng số xe giả, vé số giả, chứng minh nhân dân giả, làm được hết.
Đơn giản chỉ là đục lấy con dấu thật gắn vô bảng số giả, thay hình giả
vô CMND thật, cạo sửa vé số trật thành vé số trúng.
Tiền vô như nước. Có ngày bán 3 chiếc xe máy, mỗi cái kiếm mười
lăm triệu như chơi.
Từ một cữ mỗi ngày tăng lên hai cữ, rồi ba cữ. Thích là chơi. Coi tiền
như rác. Chơi xả láng. Chơi cho chết mà nó không chịu chết. Càng chơi
càng thông minh. Không cần ngủ, không cần ăn, chỉ cần uống nước Sting là
đủ. Vì nó là máu. Nó đỏ như máu. Cô cười sảng khoái trong đêm tối, nghĩ
mình giống như con ma cà rồng.
Thế giới thu nhỏ lại. Cô như con sâu khoanh tròn trong trái cây chín
mọng. Ma tuý thay thế cho cả cuộc đời bên ngoài. Ma tuý cung cấp thứ
hạnh phúc siêu hạng, không gì sánh nổi. Xã hội là thứ thừa thãi, không cần
thiết, không quan tâm. Thế giới bên ngoài có thể biến mất mặc xác nó,
không quan trọng.