Ban ngày cài chốt cửa. Khoá thêm một ổ khoá cho chắc ăn. Không
tiếp bất cứ ai. Tắt điện thoại. Ngủ đắm đuối.
Ban đêm chơi với "đá", làm việc và tiếp các thuộc hạ. Sếp mười sáu
tuổi nhưng thuộc hạ của sếp người lớn nhất là ba mươi. Đó là thằng Bình
chuyện gia mở khoá xe máy bằng cái "đoản".
Thằng Bình thường tới vào lúc nửa đêm. Nó tới để đưa cái bảng số xe
máy mới chôm để sếp đục lấy con dấu ra. Sau đó có thể là thằng Lì. Nó tới
để nhận cạc-vẹc và nhiệm vụ của nó là đục số sườn, số máy cho đúng với
cạc-vẹc. Khi xe đã hoàn chỉnh thì Trần Văn Trần có nhiệm vụ giao hàng,
đem tiền về nộp cho Anh Hai và Anh Hai sẽ chi cho sếp Ngọc để cô trả
lương và tiền thưởng cho mọi người.
Bộ máy tổ chức của sếp đại khái như vậy, nhưng hôm nay có trục trặc.
Bình bị bắt tại trận và bị đánh tơi bời ngoài phố. Tại đồn công an hắn khai
tuốt luốt. Dĩ nhiên là có Ngọc. Nhưng lúc ấy Ngọc đang ngủ trong "ngục
tối". Điện thoại tắt, cửa khoá bên trong.
Cảnh sát hình sự phải phá cửa vào. Ngọc mở mắt, thấy một đống
người, cô vẫn ngồi yên trên giường và ngáp.
Khi người ta lục soát căn phòng thì Ngọc vẫn không có phản ứng gì,
cô châm thuốc lá.
Từ lúc người ta phá cửa vào cho tới lúc đưa tay vô còng số tám, tuyệt
nhiên Ngọc không nói một tiếng. Thả nổi mình như cái phao trên mặt nước.
Lòng thì nguội ngắt, lạnh tanh như con cá chết. Khi đến đồn công an, cảnh
sát hình sự hỏi:
"Tên gì?"
"Phan Thị Ngọc."
"Quê quán?"
"Không biết."
"Hộ khẩu?"
"Không có."
"Địa chỉ tạm trú?"
"Không biết."