ĐỐT ĐỜI - Trang 154

Đập bàn. Nước trà trong tách bắn ra ngoài. Nhưng Ngọc vẫn lạnh tanh

như con cá chết. Người cảnh sát nạt lớn:

"Tôi hỏi địa chỉ cái nhà cô ở lúc nãy đó?"
"Không quan tâm."
"Thế cô làm gì trong nhà đó?"
"Giúp việc."
"Việc gì?"
"Lau nhà, chùi cầu tiêu, rửa chén."
"Ai mướn cô?"
"Người ta gọi điện thoại kêu tới làm rồi trả tiền."
"Sao hồi nãy đóng cửa ngủ?"
"Làm mệt thì ngủ."
"Không thấy mặt chủ nhà sao?"
"Không thấy."
"Thế ai đưa tiền cho cô?"
"Tiền họ để trên bàn. Ngủ dậy lấy tiền rồi đi về bằng cửa sau."
"Đi về đâu?"
"Bụi đời. Không có nhà."
Chiếc dùi cui vụt ngang hông, nhưng Ngọc chụp được.
"Thôi nha! Không được đánh tôi nha."
"Vì mày ngoan cố. Mày giả nai. Tang chứng vật chứng cả đống kìa!

Bảng số xe, Cạc-vẹc, ma tuý…. Bộ tao không biết mày là ai hả?"

Dùi cui lại vung lên. Ngọc cười ha hả.
"Đánh nữa đi! Tui đang muốn chết đây. Con này từng đua xe như điên

ngoài xa lộ cho chết mà không chết kìa! Xe đụng con lươn bay lên trời, bất
tỉnh hai ngày trong bệnh viện, cũng không chết. Đang rất buồn nè! Muốn
chết lắm nè."

Người công an trố mắt nhìn. Một cái nhìn dài sững sờ, rồi anh ta xìu

xuống, đặt cây dùi cui lên bàn.

"Tha cho mày."
Ngọc chồm tới, rút điếu thuốc trước mặt, lửng lơ nhả khói. Nó nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.