"Dùi cui mà nhằm nhò gì. Ông biết lấy dao cắt cổ tay máu xịt ra cỡ
nào không?"
"Cỡ nào?"
Ngọc rời khỏi ghế, đi lui đi tới. Cán bộ hỏi:
"Đi đâu vậy?"
"Tìm con dao."
"Để làm gì?"
Ngọc chộp lấy cái kéo trên bàn, đâm vào cổ tay. Cán bộ giằng lấy cây
kéo. Máu xịt ướt cả ngực khiến anh ta luống cuống, nhưng Ngọc thì cười
ngất.
Cán bộ bấm điện thoại gọi y tế.
"Đem nó đi. Coi chừng nó tự tử."
°
Lần hỏi cung thứ hai cán bộ chỉ hỏi:
"Em bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Theo luật pháp của Việt Nam thì mười sáu tuổi là phải chịu mọi trách
nhiệm nếu phạm pháp. Em có biết không?"
"Tui đã nói tui là dân bụi đời, không nhà cửa, ngủ đầu đường xó chợ.
Ai mướn gì tui cũng làm để kiếm cơm. Tui có biết gì đâu. Tui chán sống
lắm rồi. Ông đừng hù tui."
"Tôi hù em hả? Hay là em hù tôi?
Cứ hỏi đáp lừng khừng kiểu đó suốt hai tuần lễ nhưng cuối cùng cuộc
điều tra cũng kết thúc.
Ngọc ra toà và nhận bản án bốn năm tù.