"Nó rất ngắn."
"Bộ mày muốn làm tèo hả?"
Vân cầm kéo lên, xỡn cái đuôi tóc. Rồi nó xỡn lia lịa. Khi nó dừng tay,
con nhìn thấy trong gương cái đầu của một thằng du côn.
"Chết rồi! Sao cắt kỳ vậy?"
"Thì cắt ngắn nó phải vậy."
"Nhưng đây không phải là kiểu teen-boy."
"Sao không cạo trọc luôn đi?"
Vân bực bội, cầm cái kéo bước ra ngoài cửa để lấy lại bình tĩnh. Lát
sau nó quay lại.
"Tao biết mày muốn gì rồi. Có phải hai bên ủi thiệt ngắn nhưng trước
trán để dài một chút không?"
"Chính xác!"
Thế là dùng tông-đơ tỉa từng chút, từng chút, cẩn thận ngắm nghía.
Con cũng ngắm mình trong gương. Rồi cười.
"Tao thấy mày cười tao mừng quá Ngọc ơi! Đúng teen-boy rồi phải
hôn?"
"OK. Giống hệt Hàn Quốc!"
°
Buồng có bốn chục người, buổi tối giăng bốn chục cái mùng, nhưng
tụi con nằm cạnh nhau, qua lại ngủ chung là chuyện thường.
Buổi chiều trời mưa lớn, gió rất mạnh. Cả trại cúp điện tối thui, mọi
người đi ngủ sớm. Vân và con rù rì cả đêm. Vân nhớ nhà, khóc. Con nói:
"Để tao đọc thơ cho mày nghe." Rồi chơi luôn một bài.
"Trời sinh ra con gái. Là để mái tóc dài. Mà ta chơi tóc ngắn. Ta muốn
làm con trai."
Chuyện có vậy thôi, vậy mà sáng hôm sau cả đội đồn rùm beng là hai
người "đồng tính".
Sáu giờ rưỡi tập trung hai hàng để cán bộ xét người trước khi xuất
cổng. Ra đến lô thấy cao su gãy đổ tùm lum nên đáng lẽ hôm đó cạo mủ thì
mọi người phải lo dọn dẹp cây đổ.