Mặt đất ngổn ngang những gốc cây, cành khô và lá. Mọi người phải
mé nhánh, xếp thành bó, chặt rễ để bứng gốc, rồi xúm nhau khiêng những
cây cao su to lớn nặng nề dẹp qua hai bên lối đi, mệt thở không ra hơi.
Toàn là con gái. Bảy tám đứa ôm một thân cây dính đầy bùn đất, hai
đầu gối muốn sụm xuống. Nhiều chị em ngã ngửa ra trên lối đi lầy lội. Mặt
mũi, tay chân, quần áo người nào cũng lấm lem trông rất thảm thương.
Con đuối quá, quỵ xuống. Vân chạy lại đỡ con lên, ôm con trong lòng,
bảo ngồi nghỉ để nó làm thay.
Trưa đó Vân bị "thầy" gọi lên "làm việc".
Thầy hỏi:
"Công việc của chị ở đây là gì?"
"Là thư ký đội và làm sổ sách."
"Thế tại sao chị đi vác cây?"
"Vì em thấy các bạn đuối quá nên phụ một tay."
"Không được. Ai có việc nấy. Hơn nữa chị không được chơi với con
Ngọc."
"Tại sao, thưa thầy?"
"Vì mối quan hệ đó không tốt."
"Có gì mà không tốt?"
"Nhưng tôi bảo chị không được chơi với nó. Chị hiểu chưa?"
"Không hiểu. Vì bạn tù với nhau, giúp đỡ nhau có gì sai?"
Thầy đập bàn, la lớn:
"Bướng hả? Dám cãi lệnh hả? Chị có biết là mọi người nghĩ chị và
con Ngọc đồng tính luyến ái không?"
Vân khóc. Đến tối, khi nghe nó thuật lại câu chuyện thì con rất buồn.
Con ngồi dậy, tựa lưng vào tường, hút thuốc. Con nói:
"Vân này. Thôi bà đừng chơi với tui nữa."
"Ngủ đi! Tao đang nhức đầu."
"Tui không chơi với bà nữa đâu."
"Nhưng tại sao mày để cho cán bộ ghét mày? Mày hãy coi lại mình
đi."
"A…Té ra bà cũng nghĩ là tui xấu hả?"