HAI MƯƠI CHÍN
T
huỳ Vân vào trại giam An Lộc sau con hai năm nhưng hai đứa lại ở
chung một buồng và làm việc cùng một Đội.
Do sự sắp xếp ngẫu nhiên mà chỗ nằm của con và Vân lại sát cạnh
nhau. Vì vậy mà hai đứa rất thân. Nó thấy con không có ai thăm nuôi nên
thường chia sẻ đồ ăn và cả quần áo nữa. Nó khoe với con là nó có một ông
cậu rất thương nó. Khi dọn đồ ăn ra nó thường nói: "Món này của cậu nè,
món này của mẹ nè, cái áo này cậu mua, cái khăn tắm này chắc của cậu
đem từ bên Mỹ về…". Nó làm con tò mò muốn biết "cậu" là người như thế
nào. Té ra lại là bố.
- Vừa già vừa xấu phải không?
- Không xấu lắm. Xấu vừa vừa. Nhưng cũng không bằng con. Hồi ở
trong tù con giống như con trai. Gần như con quên bản thân mình, quên
mất mình là con trai hay con gái. Ở trong tù nhiều đứa con gái ưa cắt tóc
con trai và yêu con gái. Nhưng con chỉ thích giống Ronaldo thôi. Cho nên
bữa kia con biểu Vân cắt tóc cho con.
Con nói:
"Tao muốn thay đổi. Không muốn để tóc dài nữa. Mày biết cắt tóc
phải không?"
"Nếu có cắt thì chỉ cắt cái đuôi thôi."
"Trời nóng quá. Tao muốn cắt thật ngắn. Ở trong này đẹp và xấu để
làm gì?"
Tụi con bước tới dãy nhà ở cuối sân, lúc ấy có mấy người tù đang
quét dọn và sắp xếp đồ đạc trong tiệm. Vân hỏi:
"Muốn cắt kiểu gì?"
"Teen-boy."
"Teen-boy? Lần đầu tiên tao nghe cái tên này. Nó như thế nào?"