ĐỐT ĐỜI - Trang 176

khói, giữa hiu hắt gió lạnh.

Thân cao su thẳng đứng như những cột mốc đen sẫm, làm ranh giới

giữa hư và thực. Con đường đất đỏ bị xoá nhoà dưới những cụm sương la
đà sát ngọn cỏ.

Đột nhiên chiếc xe máy như rơi vào khoảng không. Ông lơ lửng trong

một cõi im lặng tuyệt đối, trắng xoá, nhưng mù mịt. Không một bóng
người, không chim chóc, không nhà cửa. Chỉ có những thân cây phiêu hốt,
chập chờn trong một thế giới hư ảo.

Dường như ông không còn ý thức, ông đã đánh mất mình. Dường như

bản ngã ông đã tan biến.

Và trống rỗng.
Ông đã đi đâu trong cái khoảnh khắc trống rỗng đó? Nó đã kéo dài

bao lâu? Ông vẫn còn sống hay đã chết? Và khi mở mắt ra, ông hoàn toàn
không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy chung quanh toàn là cỏ và lá khô phủ
đầy.

Một cụm sương mù lướt qua những cành lá phía trên cao. Ông nhìn

thấy những chiếc lá đen lay động. Rồi từ đó, tự nhiên mặt trăng hiện ra,
nhợt nhạt như da mặt của một người đã chết. Mặt trăng nhìn ông. Bất động
và im lặng. Dường như nó đang theo dõi, đang canh gác ông, hay đang chờ
đợi đưa ông đi.

Ông thảng thốt, muốn ngồi dậy nhưng không còn sức lực. Ông sợ.

Ông cố la lên mặc dù giọng đã khàn đặc.

- Sao còn đứng đó? Hãy đi đi!
Nhưng mặt trăng vẫn dửng dưng, trơ bộ mặt vô cảm và tàn héo của nó

như một kẻ xa lạ vừa thoát ra khỏi huyệt mộ.

Ông sờ soạng quanh mình tìm một hòn đá hay một khúc gỗ nhưng chỉ

có những lá cỏ ướt đẫm sương. Rồi ngón tay ông chạm vào những vật tròn,
láng. Ông nắm chặt những hột cao su già, cứng như hòn cuội.

Trăng vẫn đăm đăm nhìn ông như con quái thú. Ông cố hết sức hét

lên:

- Đi đi! Hãy đi đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.