ĐỐT ĐỜI - Trang 182

- Thế hiện giờ sức khoẻ của con thế nào?
- Con rất khoẻ bố ạ.
- Còn con gái của con?
- Nó mừng lắm. Ba mẹ con cũng mừng lắm.
Nhờ chiếc điện thoại, chúng tôi trò chuyện với nhau trong nhiều ngày.

B dặn tôi là nếu cha mẹ cô có hỏi, thì đừng cho họ biết rằng cô bị nhiễm
HIV vì sẽ có nhiều hệ luỵ xảy ra sau đó.

Tôi hứa.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu tôi một câu hỏi rất quan trọng, một câu

hỏi mang tính định mệnh hiện ra:

- Con bị nhiễm HIV bao lâu rồi?
- Tám năm, tức là trước khi con vào tù.
Tôi hỏi dồn dập:
- Tám năm? Nhiễm HIV tám năm, lại sống trong tù, ăn uống thiếu

thốn, lao động cực nhọc, sao con có thể sống sót đến ngày nay?

Im lặng. Rồi cô nói như khóc:
- Chắc con cũng sắp chết rồi bố ạ. Nhưng lạy Phật, con được về nhà.

Chết bên cạnh gia đình cũng đỡ lạnh.

Tôi suy nghĩ một lát. Rồi nói:
- Trên thế giới có những trường hợp người nhiễm HIV tự nhiên khỏi.

Cơ thể tự nhiên đề kháng được và đẩy lùi nó. Bố nghe giọng nói của con rất
khoẻ khoắn, đối đáp rành mạch. Bố không tin một người tù bị nhiễm HIV
tám năm mà có thể như thế. Lẽ ra con đã chết trong tù rồi.

- Ý bố là sao?
- Là ngay ngày mai con đi bệnh viện Rạch Giá xin thử HIV. Bố nghi là

con đã chiến thắng nó, hoặc là cách đây 8 năm người ta đã cho kết quả xét
nghiệm sai.

Tôi gởi cho cô một triệu đồng.
Và kết quả xét nghiệm là âm tính.
Người mẹ trẻ ấy khóc oà trong điện thoại. Khóc ngay trong bệnh viện.
- Bố ơi! Con thấy như mình vừa được sinh ra một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.