ĐỐT ĐỜI - Trang 80

- Nhiếu khách quá, cháu không nhớ đâu.
- Cô này thường dắt theo một con chó xù nửa đen nửa trắng, dẫn chó

lên phòng luôn. Nhớ chưa nào?

- À, cháu nhớ rồi. Nhưng lâu nay không thấy chị ấy tới.
Ông rời khách sạn, lập tức tới nhà trọ của Vân, thấy Thành và Kiều

đang đứng nói chuyện với mấy người hàng xóm. Kiều sụt sịt khóc.

- Chị Vân bị bắt rồi. Nửa đêm hôm qua.
Ông im lặng đứng giữa những cặp mắt dò xét, những khuôn mặt sạm

nắng, nhăn nheo của những người lao động. Trẻ con bu quanh ông, ngước
nhìn, xầm xì.

- Ba chị Vân. Ba chị Vân đó.
Ông hỏi mọi người xem có thể vô nhà của Vân không thì một người

đàn bà nói:

- Tôi là chủ nhà. Để tôi mở cửa cho.
Thật kỳ lạ. Đó chỉ là một căn phòng nhỏ nghèo nàn, tối tăm, ẩm thấp

vậy mà ông hồi hộp, ông run lên khi bước chân vào, giống như đang đến
một thánh địa, một vùng kỷ niệm êm đềm của một thời xa xưa lắm, của một
người thân yêu đã chia lìa từ lâu lắm.

Ngọn đèn nhỏ mờ đục trên bức tường vôi sơn xanh bị thấm nước mưa

loang lổ. Cái màn cũ treo lệch một bên. Một chiếc nệm mỏng trải trên sàn
nhà vứt đầy những quần áo đàn ông, đàn bà lẫn lộn. Quanh nệm rải rác
những tàn thuốc lá và vỏ chai nước ngọt, một chiếc sandale nằm nghiêng
trong xó, cạnh chiếc quạt máy cũ kỹ.

Đó là một thánh địa đã tàn phế. Đó là tổ uyên ương của Thùy Vân và

bạn trai cô, một người mà sau này, khi tham dự phiên toà, ông mới biết
chính là thằng nhóc tên Minh.

Và cũng trong phiên toà ấy ông nhìn rõ mặt một anh chàng khác,

người tình thứ nhất của Vân, người đã bán chiếc xe Elizabeth màu trắng mà
ông đã mua cho Vân để chơi ma tuý, người đã từng sống với Vân như vợ
chồng suốt ba năm. Người mà Vân đã khóc sướt mướt khi chia tay, và đã
nói với ông rằng cô không dễ dàng gì quên được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.