ĐỐT ĐỜI - Trang 78

MƯỜI BỐN

Ô

ng không hề hay biết gì về biến cố ấy nhưng ông có linh cảm rằng

sự ra đi lần này của Thuỳ Vân sẽ không có ngày gặp lại.

Ông chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi Mỹ dài ngày vì ông không

muốn chìm đắm vào nỗi buồn mênh mông trong những hoàng hôn lang
thang quanh vùng rừng bần, rừng đước ngoại ô thành phố.

Sắp tới mùa Giáng Sinh, ông dự tính sẽ đến thăm lại vùng núi phủ đầy

tuyết trắng của cao nguyên Colorado và ở trong trang trại nhỏ của một
người bạn nằm dưới chân núi. Ông sẽ tìm lại đàn dê và những thác nước
đóng băng, sẽ vượt những con giốc cao trắng xoá bông tuyết.

Và ông sẽ quên người con gái nghèo, ốm yếu, cằn cỗi vì những đêm

thức trắng, vì những cuộc đi mây về gió bất tận…

Ông thực tình không hiểu sao mình lại yêu thương, nhớ nhung cái con

người nghiện ngập, xác xơ, tàn tạ ấy không lúc nào nguôi. Cô đã chạy trốn
ông nhưng ông thì không trốn được cô, bởi vì cô có mặt thường xuyên
trong trí óc ông, trong suy nghĩ và tình cảm ông. Cô đi đứng, nói cười, khóc
lóc trong ông từng phút từng giờ.

Ông nghĩ, chỉ có thể đi thật xa, thay đổi môi trường sống. Và có lẽ chỉ

có tuyết trắng mênh mông, chỉ có cái lạnh cắt da và những cơn gió mù mịt
của cao nguyên Colorado mới có thể xoá nhoà được hình bóng mỏng manh
của cô gái nhỏ.

Chuyến bay dự kiến sẽ cất cánh lúc 10 giờ 45 phút sáng.
Sáu giờ, như thường lệ, ông đi bộ quanh bờ sông cạnh nhà và ông

nhận được một cú điện thoại lạ.

- Có phải anh Duy không?
- Tôi nghe.
- Em Kiều đây. Anh ơi, lâu nay anh có gặp chị Vân không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.