ĐỐT ĐỜI - Trang 92

anh cũng không chừng.

°
Ông gọi điện thoại cho một nhân viên trại giam:
- Hôm qua đi thăm nuôi, Thuỳ Vân nói cô có gởi tặng cho tôi một

chiếc nhẫn.

- Có. Chiều nay năm giờ chú đến quán cà phê AB để nhận.
Bốn giờ ông ra khỏi nhà. Lúc đi thì trời tạnh ráo, nhưng đi chừng

mười lăm phút thì mưa ập xuống. Ông phải tạt vào một quán bên đường.
Tưởng đâu đó chỉ là một cơn mưa mây, nhưng càng lúc nó càng dữ dội.

Ông ra đi trong niềm hạnh phúc vì đó là lần đầu tiên Thuỳ Vân gởi

quà cho ông từ trong tù. Vậy sao ông trời lại tìm cách ngăn cản ông?

Mưa xối xả. Lại còn trấn áp, hù doạ bằng những sấm chớp giận dữ.

Chỗ ngồi của ông bắt đầu ngập nước. Ngoài đường xe chết máy hàng loạt.
Dắt bộ. Đề máy rột rạc. Quần áo ướt nhẹp. Đường phố tả tơi. Cái quán nhỏ
cũng không che nổi ông. Chỉ còn 15 phút nữa là tới giờ hẹn mà gió lại nổi
lên, ném lá khô vào mặt ông, xỉ vả ông bằng những mảng nước mưa thô
bạo, phũ phàng.

Ông quyết định rời khỏi quán. Ông chạy xe dưới cơn mưa thô bạo.

Mặc kệ, miễn là đừng đánh chết tôi bằng sấm sét.

Ông trời ơi! Tôi yêu một con bé nghiện ma tuý có gì là sai? Có gì là

trái với đạo lý? Hy vọng tôi sẽ không bị mang tiếng là một thằng cha già vì
si tình mà bị trời đánh.

Ông đến quán cà phê AB sớm hơn giờ hẹn năm phút nhưng nhìn

quanh quất không thấy cô nhân viên của trại giam.

- A lô! Tôi đang ngồi quán cà phê đợi cô.
- Trời ơi, mưa lớn như thế này làm sao mà tôi ra được. Hẹn chú trưa

mai, mười một giờ.

Ông đang ướt sũng và lạnh. Nhưng mặc xác. Ông quay về.
Đêm đó ông sốt cao. Uống một lúc hai viên Tylenol. Mười lăm phút

sau mửa thốc tháo. Coi lại cái hộp dựng thuốc thấy đã "hết hạn sử dụng"
hơn một năm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.