ĐỘT KÍCH TRÁI TIM THIẾU NỮ - Trang 362

Tô Mộ Mộc bị cậu nhìn lại càng ngượng: “Đang nghỉ ngơi thì lo nghỉ

ngơi đi, tròn mắt lên thế làm gì, không mệt hả.”

Nhìn chị là em hết mệt ngay. Bây giờ Lâm Trăn chỉ dám ầm thầm trả

treo rồi ngoan ngoãn nói: “Dạ, em sẽ nghỉ ngơi cho khỏe.” Nhận được sự
chấp nhận của Tô Mộ Mộc khiến Lâm Trăn cảm thấy bệnh của mình đỡ
hơn nhiều.

Lâm Trăn nhắm mắt lại mới nhớ ra có gì đó sai sai, cậu lại mở mắt ra

nhìn Tô Mộ Mộc.

Bị cậu nhìn, Tô Mộ Mộc lại cắt phanh tim: “Gì thế?”

“Rõ ràng em tới để an ủi chị mà sao bây giờ lại thành chị chăm sóc em

thế này.” Lâm Trăn hơi sầu não.

Tô Mộ Mộc nao nao, thoải mái mỉm cười: “Chị đã vui lên nhiều rồi.”

Sự xuất hiện của Lâm Trăn chính là lời an ủi tốt nhất. Bao nhiêu lời

nói sáo rỗng cũng chẳng bằng niềm tin và sự bầu bạn này.

Đêm đen có dài thì trời cũng sẽ sáng.

Điều quan trọng nhất là bây giờ cô không còn là kẻ cô đơn bước đi

trên con đường này nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.