và vợ mua một căn hộ mới với một khoản thế chấp nhỏ hơn nhiều
so với căn hộ họ có trước đây. Và với tất cả quá trình vật lý trị liệu
được hưởng tại phòng khám, thậm chí cả cánh tay của anh ta cũng
bắt đầu khá lên, cho dù khi các khách hàng chìa tay ra cho anh ta,
anh ta vẫn giả bộ mình không thể cử động được nó.
“Có màu xanh, vàng và trắng cùng một vị ngọt dịu dàng trong
miệng tôi. Có một thứ lơ lửng thật cao phía trên tôi. Một thứ tốt đẹp,
và tôi đang hướng tới nó. Hướng tới nó.”
Ban đêm, anh ta tiếp tục mơ về điều đó – không phải về tai
nạn. Mà về lúc hôn mê. Nó thật lạ, nhưng dù một thời gian dài đã
trôi qua kể từ dạo đó, anh ta vẫn có thể nhớ tới tận từng chi tiết mọi
thứ mình cảm thấy trong sáu tuần đó. Anh ta nhớ những màu sắc,
mùi vị và thứ không khí tươi mới mát rượi trên khuôn mặt mình. Anh
ta nhớ tới sự vắng bóng ký ức, cảm nhận về việc tồn tại mà không
có tên, không có tiền sử trong hiện tại. Sáu tuần liền của hiện tại.
Trong thời gian đó, điều duy nhất anh ta cảm thấy bên trong mình
không phải là hiện tại mà chính là chút manh mối về một tương lai,
dưới hình dạng một sự lạc quan không thể giải thích được gắn liền
với một cảm giác thực thể lạ lùng. Anh ta không biết tên của chính
mình là gì trong sáu tuần đó, cũng không biết mình đã kết hôn
hay đã có một cô con gái nhỏ. Anh ta không hề biết mình đã bị tai
nạn hay anh ta lúc này đang ở trong bệnh viện để giành giật mạng
sống. Anh ta chẳng biết gì ngoại trừ việc mình đang sống. Và mình
thực tế này thôi đã làm anh ta tràn ngập trong hạnh phúc vô bờ. Tựu
chung lại, trải nghiệm suy nghĩ và cảm nhận bên trong sự hư vô đó
mãnh liệt hơn bất cứ điều gì từng diễn ra trước đây với anh ta, như
thể tất cả những nhiễu nền đã biến mất, và âm thanh duy nhất
còn lại trung thực, tinh khiết và đẹp đẽ đến mức làm người ta
muốn khóc. Anh ta không trao đổi về nó với vợ mình hay bất cứ ai
khác. Bạn không thể dành được nhiều niềm vui đến thế từ việc