ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 151

Tôi mở mắt ra. Cỏ mọc cao xanh rì quanh tôi, như trong rừng già.

Tôi vốn mường tượng ra một Địa ngục giống một tầng hầm hơn,
hoàn toàn tối tăm, kín bưng. Nhưng ở đây mọi thứ đều xanh rì và
mặt trời cao tít trên bầu trời, chói lóa. Tôi tiến lên một đoạn, tìm
kiếm dưới đất thứ gì đó tôi có thể dùng làm vũ khí: một cái que,
một hòn đá, một cành cây nhọn đầu. Chẳng có gì. Chẳng có gì quanh
tôi ngoài cỏ mọc cao và mặt đất ẩm ướt. Đúng lúc đó tôi trông thấy
một đôi chân người khổng lồ ngay gần đó. Dù kẻ đó là ai, hắn
cũng to gấp tám lần tôi – và giống như tôi, hoàn toàn không có vũ
khí. Tôi sẽ cần tìm ra điểm yếu của hắn: đầu gối, hai quả cà, cổ
họng. Tôi cần nện thật mạnh và thật nhanh, đồng thời cầu mong
cú ra đòn có hiệu quả. Đúng lúc đó gã khổng lồ cúi xuống. Hắn
linh hoạt hơn so với tôi dự đoán. Hắn lôi tôi thật mạnh lên không, và
miệng hắn mở ra. Mày đây rồi, hắn nói, và hắn ôm tôi vào ngực
mình. Mày đây rồi, gấu yêu quý bé bỏng của tao. Mày biết tao yêu
mày hơn bất cứ thứ gì trên thế giới! Tôi cố tận dụng lợi thế của sự
kề cận giữa hai chúng tôi, cố cắn vào cổ hắn, chọc một ngón tay
vào mắt hắn. Tôi muốn làm thế, nhưng cơ thể tôi không tuân
theo. Nó hoạt động trái với ý muốn của tôi, và thế là tôi cũng lại ôm
chầm lấy hắn. Rồi đến lượt đôi môi cử động, vượt khỏi tầm
kiểm soát của tôi. Chúng tách ra và thì thầm, cháu cũng yêu ông,
Christopher Robin. Cháu yêu ông hơn bất cứ ai trên thế giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.