ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 156

Một bộ phim Nhật. Lũ trẻ thích xem nó…” Cô giáo suỵt anh theo cách
anh từng thấy cô này làm với những đứa trẻ xử sự không ngoan. Thật
xúc phạm, song anh không muốn phản ứng. Tất cả những gì anh
muốn là ra khỏi đó. Và càng bình tĩnh và lịch sự – anh nghĩ – anh sẽ
càng sớm có thể rời đi. Và anh luôn có thể nói với cô giáo về một
cuộc hẹn làm việc tại văn phòng hay chuyện gì đó. Nói cho cùng, cô
này biết anh là một luật sư.

Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn

Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn

Cô giáo cố nói với Hillel. Thậm chí cô còn dịu dàng vỗ nhẹ lên

mặt cậu bé, song Hillel vẫn không ngừng lẩm nhẩm và không mở
mắt ra. Bản năng của Gilad là bảo cô này làm thế sẽ chẳng ích gì,
song anh không dám chắc nói thế có lợi cho mình hay không. Có
thể lúc này, anh tự nhủ, có thể lúc này là thời điểm thích hợp để nhắc
tới cuộc hẹn tại văn phòng và cứ thế rời đi.

Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn

Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn

“Tôi xin lỗi,” cô giáo nói, “ông không thể để cậu bé lại đây trong

tình trạng này được.” Gilad cố giải thích rằng đây không phải là một
tình trạng. Đó chỉ là một thứ rác rưởi người ta chiếu trên truyền
hình, nó giống như một trò chơi. Không giống như trường hợp đứa
trẻ đang mắc một chứng bệnh nào đó. Thằng bé chỉ đơn giản là bị
trò vớ vẩn đó ám ảnh. Nhưng cô giáo không chịu nghe và Gilad không
còn lựa chọn nào khác ngoài lại bế Hillel lên. Cô giáo tiễn hai bố
con anh ra ngoài, và trong khi mở cửa cho họ, cô này nói với giọng
thông cảm là có lẽ gọi điện thoại cho Naama sẽ là một ý kiến hay vì
đây không phải là điều họ có thể bỏ qua, và Gilad lập tức tán thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.