ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 182

“Hôn vào miệng ấy”, ý tôi là thế. Hôn vào má thì vô số lần.

Với các cô dì, đại loại như thế. Dù sao đi nữa, Tzlil nhìn tôi chằm
chằm không nói một lời, nhưng tôi có thể thấy anh ta đang ngạc
nhiên. Và rồi đột nhiên chúng tôi hôn nhau. Lưỡi anh ta thật ráp và
thơm, cảm giác giống như khi bạn liếm lên một thanh lan can đã gỉ
trên đường đi dạo bộ. Và tôi nhớ hồi ấy đã nghĩ, nghĩ rằng tất cả
những cái lưỡi và tất cả những nụ hôn có lúc nào đó sẽ là của tôi đều
sẽ đem đến cảm giác như vậy. Và tôi cũng nghĩ rằng dù chưa từng
hôn ai cho tới ngày đó trong đời mình, song về đại thể, tôi đã không
để lỡ mất điều gì.

Tzlil nói, “Tôi không phải dân đồng tính.”

Và tôi bật cười. “Nhưng tên cậu nghe lại sặc mùi đồng tính.”

Và về cơ bản tất cả là vậy.

Tám năm sau, tôi tình cờ gặp anh ta tại một quán hummus

(2)

nào

đó, và khi tôi gọi anh ta “Tzlil”, anh ta liền nói không còn dùng tên
đó nữa, và anh ta đã tới Bộ Nội vụ để đổi tên thành Tzahi.

“Tôi hy vọng chuyện đó không phải vì tôi.”

Michael, người ngồi cạnh tôi, đã thôi lắng nghe từ lâu. Thoạt

đầu, tôi nghĩ anh ta bị tổn thương vì cơn bối rối lúc tôi đến ngồi
cạnh anh ta. Sau đó, tôi bắt đầu ngờ rằng anh ta thực sự đồng
tính, rằng tôi đã sỉ nhục anh ta với câu chuyện của mình, như thể tôi
đã nói hôn những gã đàn ông là chuyện thật bẩn thỉu. Nhưng khi nhìn
vào mắt anh ta, tôi chẳng tìm thấy sự sỉ nhục hay lo lắng nào – chỉ
một mớ điểm khách hàng bay thường xuyên được tích lại để nâng
cấp, hướng tới cà phê chất lượng cao hơn và đủ chỗ duỗi chân để
một người trưởng thành thực sự thấy thư thái.

Khi nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy tội lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.