ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 180

Tôi sẵn lòng từ bỏ một nhãn cầu để có thể làm điều đó, bất cứ

thứ gì để có được khả năng dừng nói tức thì đó. Tôi sẽ dùng thật tốt
món quà đó. Tôi sẽ ngừng nói khi ở bên những cô gái thực sự có ý
nghĩa với tôi, và họ sẽ muốn ôm lấy tôi, ghì chặt lấy tôi và nói,
“Em yêu anh.” Và cho dù nếu họ không thực sự làm vậy, nguyên
thực tế là họ muốn làm thế cũng đã đáng giá ít nhiều. Đáng giá
rất nhiều.

Vào ngày cụ thể này, tôi không thể ngừng nói cạnh một anh chàng

có tên Michael. Anh ta là người thiết kế hình ảnh cho tờ báo
Hassidic ở Brooklyn, đang bay từ New York tới Louisville, Kentucky
để dự Hội Lều cùng ông chú. Anh ta không thực sự gần gũi với
người chú này, và cũng không đặc biệt ưa thích Louisville. Nhưng ông
chú đã gửi vé cho anh ta như một món quà, và Michael chỉ đơn giản là
phát cuồng lên về chuyện tích điểm khách hàng bay thường xuyên.
Anh ta sắp có một chuyến bay tới Australia, và với số điểm từ
chuyến bay tới Louisville, anh ta sẽ có thể nâng cấp lên hạng
thương gia. Trong các chuyến bay dài, Michael nói với tôi, sự khác
biệt giữa hạng thương gia và hạng phổ thông cũng hệt như sự khác
biệt giữa ngày với đêm vậy.

“Anh thích gì hơn,” tôi hỏi anh ta, “ngày hay đêm?”

Bởi vì nói chung tôi là một người ưa ban đêm, song ban ngày cũng

có gì đó đặc biệt, một ánh sáng rực rỡ. Vào ban đêm mọi thứ bình lặng
và lạnh lẽo hơn, đây là một chuyện đáng phải cân nhắc đến, ít
nhất là với tôi, vì tôi sống ở vùng khí hậu nhiệt đới. Nhưng vào ban
đêm bạn cũng có nguy cơ cảm thấy cô đơn hơn nếu không có ai đó
bên cạnh, nếu như bạn hiểu ý tôi muốn nói… người tôi đang ám chỉ
tới.

“Tôi không thích cái nào hơn cả,” Michael nói, giọng anh ta trở

nên gay gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.