ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 23

Igor đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Nước da ông tái xám, và

ông già đang vã mồ hôi nhễ nhại. Nhưng khi nhìn thấy Natasha,
khuôn mặt ông sáng lên. Ông già phấn chấn tới mức ông nhấc
mình dậy và ôm lấy cô, cho dù ông gần như không thể đứng nổi.
Đến lúc đó, Natasha bắt đầu khóc và cầu xin ông tha thứ, vì giờ
đây ông già Igor này không chỉ còn là một lời nói dối của cô mà còn
là bác cô. Một ông bác hư cấu, nhưng dù sao vẫn là bác. Và Igor nói
với cô rằng cô không nên áy náy làm gì, cuộc sống cô đã bịa ra cho
ông tuy không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng ông trân trọng từng
phút giây của nó, và Natasha không có gì phải lo lắng, vì so với vụ tai
nạn tàu hỏa ở Minsk, vụ cướp ở Odessa, tia sét đã đánh trúng ông ở
Vladivostock và bầy sói mắc bệnh dại ở Siberia, cơn đau tim này
chẳng là gì hết. Và khi hai người quay lại chỗ chiếc máy bán kẹo cao
su, Robbie nhét vào máy một đồng lira, cầm lấy tay Natasha và
yêu cầu cô xoay tay cầm.

Sau khi hai người đã quay trở lại khu vườn, Natasha nhận ra cô

đang cầm trên tay một viên bi nhựa với một món đồ trang sức bên
trong: một lá bùa may mắn xấu xí màu vàng có hình trái tim.

“Anh biết không,” cô nói, “tôi định sẽ tới Sinai tối nay với một

người bạn, ở đó vài ngày, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không đi nữa, và quay
lại đây vào ngày mai để chăm lo cho Igor. Anh có muốn tới cùng
không?”

Robbie gật đầu. Anh ta biết nếu muốn đi cùng cô gái, anh ta

sẽ phải nghĩ ra một lời nói dối nữa tại văn phòng. Anh ta chưa dám
chắc nó sẽ là về cái gì. Nhưng anh ta biết đó sẽ là một lời nói dối
hạnh phúc, đầy ánh sáng, hoa và nắng. Ai mà biết được, có khi lại
cả một, hai đứa bé nữa cũng nên, và chúng đang mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.