ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 7

“K

Đột nhiên có tiếng gõ cửa

cho tao một câu chuyện,” người đàn ông râu rậm ngồi

trên ghế sofa phòng khách nhà tôi ra lệnh. Phải nói rằng
tình thế chẳng hề vui vẻ chút nào. Tôi là người viết

truyện chứ không phải người kể chuyện. Mà dẫu thế, đó cũng không
phải là việc tôi sẽ làm khi bị ra lệnh. Lần cuối cùng có người đòi tôi
kể cho nghe một câu chuyện, người ấy là con trai tôi. Từ một năm
trước. Tôi kể cho thằng bé chuyện gì đó về một bà tiên và một con
chồn sương – thậm chí tôi còn chẳng nhớ nổi chính xác câu chuyện
là gì – và trong vòng hai phút thằng bé đã ngủ tít. Nhưng tình thế
hiện tại thì khác hẳn. Vì con trai tôi chẳng có bộ râu rậm rì hay một
khẩu súng ngắn. Vì con trai tôi đã hỏi xin câu chuyện một cách lễ
phép, còn người đàn ông này chỉ đơn giản là muốn moi nó ra từ tôi.

Tôi cố giải thích với người đàn ông rậm râu rằng nếu gã cất

khẩu súng ngắn đi, hành động ấy sẽ có lợi cho gã, và cho cả hai
chúng tôi. Thật khó nghĩ ra nổi một câu chuyện khi cứ bị súng chĩa
vào đầu. Nhưng gã vẫn không chịu buông súng. “Ở cái đất nước
này,” gã giải thích, “nếu muốn thứ gì đó, mày buộc phải dùng vũ
lực.” Gã vừa mới từ Thụy Điển tới đây, và ở Thụy Điển mọi sự khác
hoàn toàn. Tại đó, nếu bạn muốn một thứ, bạn yêu cầu thật lịch
sự, mà trong phần lớn các trường hợp bạn sẽ có được nó. Nhưng ở
vùng Trung Đông ngột ngạt nhễ nhại mồ hôi này thì không. Chỉ cần
sống một tuần tại đây là đủ để hiểu ra làm thế nào sẽ được việc –
hay đúng hơn là làm thế nào sẽ không được việc. Người Palestine
yêu cầu được có một nhà nước, một cách lịch sự. Họ có được nó
không? Có mà xuống địa ngục với quỷ. Vậy là họ chuyển sang làm nổ
tung trẻ con trên xe buýt, và người ta bắt đầu lắng nghe họ. Những
người định cư kêu gọi đối thoại. Có ai chấp nhận đề nghị của họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.