ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 76

hơn. Vợ tôi vẫn chưa nhận cuộc gọi của tôi, nhưng chỉ nguyên lắng
nghe người đàn ông biết trước những gì tôi sắp nói là đủ làm tôi
muốn gác máy. Chỉ nguyên nghe anh ta tôi cũng có thể biết mình
đang ở trong một cái hố sâu đến mức dù có lúc nào đó tôi có thể
thoát ra được khỏi nó, bên ngoài sẽ là một thực tế khác hẳn. Cô ấy
sẽ chẳng đời nào tha thứ cho tôi, sẽ không bao giờ tin tôi nữa. Không
bao giờ. Từ lúc đó trở đi, mọi chuyến đi sẽ trở thành địa ngục trần
gian, và thời gian giữa các chuyến đi thậm chí còn tệ hại hơn. Gã kia
cứ nói mãi, nói mãi và nói mãi, tuôn ra tất cả những câu tôi đã nghĩ
ra nhưng chưa kịp nói. Chúng cứ không ngừng tuôn ra khỏi miệng gã.
Lúc này, gã nói càng hăng hơn và to hơn, cao giọng hơn, giống như
một người chết chìm đang tuyệt vọng cố giữ mình nổi. Hành khách
bắt đầu đổ dồn ra khỏi máy bay. Gã đứng dậy, vẫn tiếp tục nói,
tay còn lại ôm lấy chiếc laptop, hướng về phía cửa ra. Tôi thấy gã
để quên cái túi nhét vào ngăn để hành lý phía trên ghế ngồi. Tôi
thấy gã để quên nó, nhưng không nói gì. Tôi chỉ đứng yên. Dần
dần, máy bay vắng hẳn, cho tới khi những người duy nhất còn lại
là một nữ tu quá khổ cùng cả tá trẻ con và tôi. Tôi đứng dậy, mở ngăn
để hành lý phía trên ghế ngồi ra, như thể đó là chuyện tự nhiên
nhất trên đời. Tôi lấy cái túi đựng hàng miễn thuế ra, như thể nó
luôn là của tôi. Bên trong là hóa đơn và lọ Guerlain Huyền bí. Vợ tôi
mê mệt mùi hương đó. Với cô ấy, nó cứ như một thứ nghiện vậy.
Nếu tôi quay về sau một chuyến đi mà không cầm theo một lọ
Huyền bí từ cửa hàng miễn thuế, cô ấy lại nói tôi không còn yêu cô
ấy nữa. Nếu tôi dám bước chân vào nhà mà không có một lọ cầm
theo, coi như tôi đã gặp rắc rối to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.