hơn nữa cũng không chịu lên xe ngựa, lúc này lại muốn ngồi xe ngựa?
Càng làm người ta kinh ngạc chính là hai ngồi xe ngựa hai ngày liên tiếp,
trừ thỉnh thoảng ôm lấy bao quần áo xuống xe, ngay cả ăn cũng phân phó
đưa lên xe ngựa.
Lòng hiếu kỳ của mọi người đều lên tới đỉnh điểm, cơ hồ sắp nổ tung,
nhưng điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là vây quanh xe ngựa, nghĩ hết
cách nghe lén động tĩnh ở bên trong, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe
thấy thanh âm mềm mại đang tức giận mắng cùng với tiếng nói của Gia
Luật Long Khánh trái một tiếng bảo bối, phải một tiếng bảo bối. Cho đến
trưa ngày thứ ba, mọi người dừng lại dùng bữa, mỗi người đều cầm trong
tay một khối thịt thỏ, nhưng mười mấy cái lỗ tai vẫn chưa từ bỏ ý định tụ
tập ở bên cạnh xe ngựa.
“Ta không muốn ngồi xe ngựa nữa, ta muốn cỡi ngựa!" Thanh âm non
nớt sẳng giọng nói.
“Chưa gì đã giận dỗi? " Thanh âm Gia Luật Long Khánh truyền đến.
Đối phương yên lặng một lúc lâu, không cam lòng trả lời: " Tốt thôi!
Tốt thôi ta không giận nữa! Chỉ cần ngươi để cho ta cỡi ngựa là được.
Nhưng phải là ngựa của ngươi ta mới chịu."
Mọi người bên cạnh xe ngựa đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhau.
Đừng nói giỡn chứ, ngay cả Hoàng thượng, Gia Luật Long Khánh cũng
chưa từng đồng ý đem "BMW quát lôi" cho mượn.
“Không được, nếu ngươi muốn cưỡi thì phải cùng cưỡi với ta."
“Tại sao lại không cho ta cưỡi một mình? Ngươi xem thường khả năng
cưỡi ngựa của ta sao? Ta cho ngươi biết, ta..."
“Không phải, bảo bối." Gia Luật Long Khánh lại bắt đầu trấn an. "
Ngựa của Liêu quốc chúng ta so với ngựa của Tống thất các ngươi cao lớn