DU HANH CUNG HERODOTUS - Trang 112

nó không có thành, không một tay vịn, tay cầm, dây thừng, không có gì để
bám vào hết.

Nhưng không sao - chúng tôi đi.

Chúng tôi đi và đi.

Quan trọng nhất là không được nhìn xuống dưới. Không xuống dưới, không
lên trên. Chỉ nhìn trước mặt mình, vào điểm gần nhất, cái bậc thang nằm
ngang tầm mắt. Dẹp trí tưởng tượng đi, trí tưởng tượng luôn đẩy đến sự sợ
hãi. Một món Yoga nào đó sẽ hữu dụng, một cõi niết bàn và tu thiền định,

một yết ma hay giải thoát

39

, một cái gì đó cho phép không suy nghĩ, không

cảm nhận, không tồn tại.

Nhung không sao - chúng tôi đi.

Chúng tôi đi và đi.

Tối tăm và chật chội. Dốc và khúc khuỷu. Từ đây, từ đỉnh minaret, nếu đền
thờ hoạt động, thầy tu báo giờ một ngày năm lần gọi các tín đồ đi cầu
nguyện. Đó là nhũng lời gọi dài lê thê dưới dạng hát, đôi khi rất hay - cao
nhã, tha thiết, lãng mạn. Nhưng không có gì cho thấy rằng cái minaret của
chúng tôi được ai đó sử dụng từ nhiều năm nay. Đây là một nơi bị bỏ hoang,
bốc mùi ẩm mốc, đóng cứng vì bụi.

Không biết vì gắng sức hay vì nỗi sợ mơ hồ cứ lớn dần lên, tôi bắt đầu thấy
mệt và giảm tốc độ rõ rệt, Ahmed bắt đầu thúc giục tôi:

- Up! ưp! - và bởi vì đi sau tôi, anh ta chặn mọi khả năng quay lui, lùi lại,
bỏ chạy của tôi. Tôi không thể quay lại và đi qua anh ta - phía bên cạnh là
khoảng trống sâu thẳm. Không sao, đành vậy - tôi nghĩ - chúng ta đi tiếp.

Chúng tôi đi và đi.

Cái cầu thang không có thành và tay vịn này cao và nguy hiểm đến mức
mỗi cử chỉ đột ngột của một trong chúng tôi sẽ làm cho cả hai rơi thẳng
xuống vài tầng. Chúng tôi bị trói với nhau bằng sợi dây nghịch lý của sự bất
khả xâm phạm, ai động đến người kia cũng sẽ bị rơi theo anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.