DU HÀNH TRONG THẾ GIỚI SÁNG TẠO - Trang 70

ấy tôi cũng là một phóng viên trẻ, và tôi biết nếu kiếm được tin đặc biệt
này, sự nghiệp tôi sẽ sang một trang hoàn toàn mới.

May mắn thay, Ruby, người mà tôi từng hẹn hò một thời gian ngắn trước

kia, đang làm nhân viên ở khách sạn Moore đặt phòng. Phóng nhanh tới
khách sạn, tôi nài nỉ Ruby:

“Anh có thể gặp Dudley Moore được không?”
“Nhưng ông ta báo với khách sạn rằng không muốn tiếp bất cứ ai cả.”
“Làm ơn đi mà em. Anh sẽ đãi em bữa tối nhé?”

“Thôi được rồi, nhưng chỉ lần này thôi nhé! Em sẽ gặp rắc rối lớn mất

thôi.”

“Không sao đâu! Cảm ơn em nhiều lắm.”
Nhận được tấm vé thông hành từ Ruby, tôi tiến lại phòng Moore, gõ cửa.

Tâm trạng của tôi lúc đó là sự pha trộn giữa lo lắng và hào hứng tột cùng.
Moore xuất hiện trong chiếc áo choàng tắm, dáng vẻ u sầu, nhìn cứ như đã
bị say xỉn lâu năm vậy. Khổ nỗi là trước đó tôi cũng có làm vài ly nên
khuôn mặt lúc ấy chắc cũng chẳng khác gì Moore. Tuy vậy, phản ứng của
Moore mới chính là thứ làm tôi ngạc nhiên nhất: Không những ông ấy
không đuổi tôi đi mà mời tôi vào phòng.

“Tự rót cà phê đi nhé!” Moore bảo tôi.
“Cảm ơn ngài.”
Tôi cảm nhận được sự ủ rũ trong giọng nói của ông ấy. Sự thông cảm bắt

đầu dâng lên trong trái tim tôi. Người đàn ông này quả thật rất đáng
thương.

“Anh muốn biết điều gì về tôi nào?” Moore hỏi trước khi tôi kịp đưa ra

bất cứ câu phỏng vấn nào.

“Thật tình là tôi chỉ muốn ngài kể lại chuyện gì đã xảy ra với ngài đêm

qua mà thôi.”

“Đó là một sự cố đáng tiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.