DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 110

Tiểu Tứ Tử về tới trong phòng, Công Tôn đang lo lắng, “Tiểu Tứ Tử,

sao con đi lâu như vậy, nước trà đâu?”

“Hm, không lấy.” Tiểu Tứ Tử bò lên giường, lấy bánh bao đưa cho Công

Tôn.

Công Tôn nhận bánh nhìn nhìn, hỏi, “Bánh bao từ đâu tới?”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng trả lời, “Cửu Cửu… cho.”

Công Tôn để ý thấy lúc Tiểu Tứ Tử nói, giữa chữ ‘Cửu Cửu’ với chữ

‘cho’ dừng lại một chút, biết tiểu ngốc tử đã lược đi một đoạn. Ai có thể
hiểu con bằng cha, Tiểu Tứ Tử không biết nói dối, mỗi lần có chuyện gì
không muốn nói sẽ ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp câu sau. Công Tôn
lắc đầu, “Vậy con với tên lưu manh kia trò chuyện tới bây giờ sao?”

“Phụ thân không nên gọi Cửu Cửu là lưu manh.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng

nói, “Cửu Cửu vừa rồi cứu chúng ta, còn giúp phụ thân báo thù.”

Công Tôn khe khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử nói cũng không phải sai, vừa rồi

trong tửu lâu ít nhiều cũng nhờ Triệu Phổ. Bất quá… người nọ xem cái loại
tranh bậy bạ, còn tiện tay xé y phục của y, còn thô lỗ cộc cằn, dáng vẻ lưu
manh, còn giống như có rất nhiều bí mật, ai biết là địa vị gì.

“Phụ thân, chân phụ thân bị thương, làm sao bây giờ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Công Tôn cũng có chút lo lắng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Phụ

thân, Cửu Cửu nói sẽ cùng chúng ta đi, đưa chúng ta đến Khai Phong.”

Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Hắn vừa nói với ngươi?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Dạ, vừa nãy bên ngoài, con… Sau đó thúc ấy nói

đưa chúng ta đi.” Tiểu Tứ Tử lại lược mất một đoạn.

Công Tôn bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói, “Con có vẻ rất tín nhiệm hắn nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.