Giả Ảnh vươn tay nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Bên ngoài còn
có hai con hoẵng mà, cũng đủ ăn.”
Đang khi nói, Công Tôn đột nhiên vươn tay, thoạt nhìn như muốn đẩy
bàn tay đang nhéo mặt Tiểu Tứ Tử ra, nhưng là lén lút, đẩy thứ gì đó vào
trong tay Giả Ảnh.
Giả Ảnh cầm lấy, sờ vào thì thấy hình như là một gói thuốc bột, có chút
khó hiểu nhìn Công Tôn, Công Tôn liếc qua đám tiêu sư đang ngồi gặm
màn thầu phía sau, nháy mắt mấy cái với hắn.
Các ảnh vệ của Triệu Phổ đều là những người cực kỳ cơ trí giỏi giang,
Giả Ảnh là người lớn nhất trong đám ảnh vệ, cũng là người khôn khéo nhất,
tự nhiên ngầm hiểu, thản nhiên nhận thuốc bột, đi ra.
Tiểu Tứ Tử cầm lấy một miếng thịt hoẵng nướng đút vào trong miệng,
“Oa, phụ thân ăn ngon nga!”
Công Tôn cũng vươn tay cầm một miếng thưởng thức, gật đầu, “Ừm,
thịt thú rừng trong núi này thật là thơm!”
“Tiểu Tứ Tử, ăn đùi gà.” Triệu Phổ giúp Tiểu Tứ Tử xé đùi gà, đưa đến
bên miệng, Tiểu Tứ Tử sung sướng cắn một cái, rồi đút vào miệng Công
Tôn, “Phụ thân thật mềm nha.”
Triệu Phổ ở một bên gặm cánh gà, nhìn Công Tôn đang ăn thức ăn Tiểu
Tứ Tử đưa tới, thầm nhủ: Tiểu Tứ Tử ngươi nói rất đúng, phụ thân ngươi
thật mềm.
Ba người này ăn đến miệng đầy mùi thịt, mà bên ngoài không biết Giả
Ảnh làm thế nào, từng làn hương thơm phức bay vào trong miếu, thơm nức
mũi.