“Sương quân đều có thuộc địa, các ngươi chỉ là nhân mã phối hợp với
sương binh, nếu lệ thuộc nha môn địa phương, phạm vi hoạt động đương
nhiên cũng chỉ tại địa phương. Nơi này là Dĩnh Xương phủ, thuộc về Khai
Phong, vả lại Khai Phong có quyền và trách nhiệm quản lý các nha môn
trong khu vực, mời các ngươi trở về đi. Muốn bắt người, hoặc là mang
thánh chỉ tới, hoặc là, tìm người của Khai Phong phủ đến, chúng ta sẽ mang
người giao cho Bao đại nhân.” Giả Ảnh đã nhìn ra Triệu Phổ mất kiên nhẫn,
liền trả lời giúp hắn.
“Ngươi đúng là xấc láo!” Phó tướng kia lại lên cơn, ồn ào, “Các ngươi
cũng không phải người của Khai Phong phủ, có tư cách gì định đoạt?!”
Giả Ảnh nhíu mày, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, như đang hỏi ——
Vương gia, có muốn tống cổ bọn nó đi không?
Triệu Phổ cũng thoáng có phần lo lắng. Việc này tương đối mẫn cảm,
Triệu Trinh không phải một tên hoàng đế hồ đồ, nếu đã ra quyết định này,
hiển nhiên có gì đó liên quan. Hắn có thân phận đặc thù, quân nhân Tây
Bắc có số lượng cực kỳ đông đảo, theo như hắn biết trước kia cũng có
người nói sau lưng, rằng hắn nắm binh công cao chấn chủ, lỡ như hắn tham
gia vụ án của Hình Hoài Châu, đến lúc đó sẽ khó mà giải thích. Vì vậy,
Triệu Phổ nhẹ nhàng khoát tay với Giả Ảnh, các ảnh vệ không hỏi lại, đợi
Triệu Phổ quyết định.
Đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử vùi đầu vào lòng Công Tôn, nhỏ giọng nói,
“Phụ thân người kia dữ quá.”
Công Tôn che mặt Tiểu Tứ Tử không cho bé nhìn, nhưng Tiểu Tứ Tử
nhẹ nhàng đẩy ra ngón tay của Công Tôn nhìn ra khe hở, nhỏ giọng nói
thầm, “Phụ thân, Cửu Cửu thật là oai phong.”
Tiểu Tứ Tử vừa thốt lên, Triệu Phổ liền nghe lọt lỗ tai, đột nhiên nghĩ: Ứ
ừ, rất là dễ chịu~.