DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 159

nhi già trẻ của chúng ta liên lụy trong đó, đừng cô phụ đại ân của người
khác, đều nhắm mắt lại cho ta!”

Đám tiêu sư liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhắm mắt, không dám

nhìn nữa.

Công Tôn tới bên cửa sổ, thấy chỉ có một mình Triệu Phổ xuất chiêu.

Thân đao xẹt qua giữa không trung, một đường tuyết trắng thật dài ôm trọn
quanh thân ảnh màu đen của Triệu Phổ một vòng tròn, bao bọc lấy hắn.
Triệu Phổ đem đao cắm vào mặt đất, một tiếng động thật đặc biệt truyền
đến, thân đao cực lớn đã cắm sâu vào trong mặt đất, trên thanh đao đen
tuyền nổi lên một tầng màu đỏ thật rõ ràng, giống như hình rồng. Đao trong
gió hơi rung động, tựa hồ còn thiếu, còn muốn tiếp tục, vô cùng thèm khát
giết chóc.

Lại nhìn bốn phía, cấm quân đều ngã xuống đất, không ngừng kêu cha

gọi mẹ, Triệu Phổ rút đao, ném lên trên đỉnh, Tử Ảnh đón lấy.

Liếc qua đám quan binh vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra cũng đã bị

thương nặng không dậy nổi kia, Triệu Phổ nói, “Cút đi, tha cho các ngươi
một mạng.”

Đám cấm quân vội vã dìu nhau, Cầu Cương nọ tựa hồ không thể động

đậy, được thuộc hạ nâng lên, hạ lệnh, “Rút!”

Bọn chúng dắt ngựa, hối hả chạy xuống núi.

Triệu Phổ nhếch miệng cười, hỏi giữa không trung, “Thỏa mãn chứ?”

Một lúc lâu, không trung vang lên một tiếng cười sang sảng, sau đó

truyền đến một câu nói, thanh âm tựa hồ càng lúc càng xa, mang theo tiếu
ý, “Không hổ nổi danh! Ngày sau tái kiến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.