DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 166

nào đó nhẹ nhàng nắm lấy y phục nhấc bổng lên.

Chờ Tiểu Tứ Tử hiểu được, thì đã được đặt ngồi xuống.

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhảy dựng, bé vừa sợ cao lại càng sợ ngựa to,

đang lúc hoảng loạn, chợt nghe phía sau có người nói, “Tỉnh rồi hả Tiểu Tứ
Tử?”

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, phía sau là một mảnh y phục đen tuyền, ngẩng

mặt thì thấy Triệu Phổ đang cúi đầu cười với bé. Sở dĩ nói Tiểu Tứ Tử
ngốc, là vì trong đầu chỉ có thể nghĩ được một việc, nếu như để bé cùng suy
nghĩ hai việc một lúc, bất luận thế nào bé cũng không thể làm được. Vì vậy
Tiểu Tứ Tử tạm thời quên sợ, nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu, chào sáng.”

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử sợ cao, vén màn lên nhìn, vẻ

mặt lo lắng nói với Triệu Phổ, “Nó sợ cao.”

Được Công Tôn “nhắc nhở”, Tiểu Tứ Tử cũng nhớ tới, cúi đầu nhìn

xuống, cảm thấy choáng váng, hai tay theo bản năng nắm chặt Triệu Phổ
phía sau.

Triệu Phổ thấy dáng vẻ của Tiểu Tứ Tử thì bất đắc dĩ cười, “Ta nói này

Tiểu Tứ Tử, nam tử Hán đại trượng phu, còn sợ cao, thật mất mặt quá đi.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, mặt đỏ rần, liếc mắt nhìn Triệu Phổ, nhỏ giọng

nói thầm, “Con không có sợ đâu.”

“Không sợ thì ngươi nhắm mắt lại làm chi?” Triệu Phổ kéo kéo cái tai

của mũ con thỏ trên đầu bé, “Ngươi nhìn xuống đất một hồi nếu không
chóng mặt, thì ta sẽ tin ngươi, còn không thì ngươi là Tiểu Tứ Tử nhát gan.”

“Mới không phải!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, thực sự nghiêm túc cúi đầu,

nhìn chằm chằm mặt đất, ban đầu đúng là có chút chóng mặt, Triệu Phổ đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.