DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 17

người chú ý, mà con ngựa của hắn dường như nôn nóng, không ngừng bước
đi chầm chậm, tựa hồ còn muốn chạy.

Tiểu Tứ Tử cũng chú ý đến con ngựa kia, liền chỉ vào hỏi Công Tôn,

“Phụ thân, con ngựa kia thật lớn.”

“Ừ, loại ngựa này kêu Tái Long Tước.” Công Tôn giảng giải cho Tiểu

Tứ Tử, “Loại ngựa này đều từ Tây Vực đem sang, dựa theo thể trạng, con
này chí ít là ngựa đầu đàn trong đàn ngựa hơn nghìn con. Rất hung hãn, sức
chịu đựng tốt, khí lực cũng lớn, là một chiến mã thượng đẳng, người kia
phỏng chừng là người trong quân đội, hơn nữa cấp bậc hẳn không thấp, chí
ít cũng là một tướng lĩnh.”

“Người trong quân đội?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn nhìn rồi quay

đầu lại ôm thắt lưng của Công Tôn, “Phụ thân, người kia thật hung.”

Công Tôn bật cười, “Nhìn bóng lưng đã biết người ta hung rồi à.”

“Hmm.” Tiểu Tứ Tử vùi đầu vào hõm vai Công Tôn, không dám nhìn.

Công Tôn lắc đầu, vươn tay ôm bé, vỗ vỗ con lừa lông ngắn, lách qua

người nọ, đi đến một khách điếm ven đường.

Khách điếm kia thoạt nhìn hơi vắng, cũng rất sạch sẽ, so với những

khách điếm xung quanh có vẻ như cao cấp hơn một chút.

Nhà của Công Tôn tại thôn Nhã Trúc coi như là phú hộ, sản nghiệp tổ

tiên lưu lại không ít, gia cảnh sung túc. Cộng thêm Công Tôn từ trước đến
nay hành y dạy học, có tài vẽ tranh rất đẹp còn viết chữ rất hay, thường có
người nhà giàu trong thành trấn đến chỗ y cầu tranh chữ, một chữ đáng giá
ngàn vàng, vì vậy cuộc sống xa xỉ.

Dọc đường, Công Tôn vì tránh phiền phức, đều cùng Tiểu Tứ Tử chọn

những nơi tương đối xa hoa mà đặt chân, lần này y vừa ý khách điếm nọ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.