Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh dậy, cùng Tiêu Lương chạy đến, “Cửu Cửu bị
bệnh sao?”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu
“Con đi nấu thuốc.” Tiểu Tứ Tử chạy ra, nhận lấy gói thuốc từ tay hạ
nhân chạy vào trù phòng ngao dược, Tiêu Lương cũng đi theo.
Nhất thời, toàn bộ Tiêu Dao đảo kể cả Hãm Không đảo đều truyền khắp
nơi một tin ———- Triệu Phổ sinh bệnh rồi! Triệu Phổ lại có thể bị bệnh!
Công Tôn một mực ở trong phòng cùng Triệu Phổ, đầu tiên cần dùng
rượu thuốc chà xát khắp người hắn. Công Tôn đem nước nóng tới, đổ rượu
thuốc khuấy đều trong nước nóng, rồi nhúng ướt khăn vào trong.
Triệu Phổ ngửi thấy mùi thì nhăn mặt nhăn mũi, “Khó ngửi.”
“Không cho phép phàn nàn!” Công Tôn trừng mắt liếc hắn, “Vô dụng!
Lớn như vậy mà còn sinh bệnh!”
Triệu Phổ mang vẻ mặt oan uổng, “Ai nói tuổi lớn thì không cho phép bị
bệnh vậy?!”
“Ngươi không phải là tên ngốc sao?!”
Triệu Phổ nhìn trời, “Cũng may là bị bệnh, không thì thật sự thành tên
ngốc rồi . . . . . . Khụ khụ khụ.”
“Không cho phép nói!” Công Tôn bắt hắn há mồm, quan sát bên trong
khoang miệng của hắn, có chút thương yêu, “Cổ họng sưng hết rồi.”
“Ừ.” Triệu Phổ cười tủm tỉm gật đầu, “Thư ngốc, hôn một cái.”
“Cút, nếu như ta cũng ngã bệnh thì ai chiếu cố ngươi?!” Công Tôn đẩy
Triệu Phổ ra, “Xoay người nằm sấp xuống! Ta lau dược cho ngươi.”