DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 45

khỏi tay, con lừa kia vẫn chở Tiểu Tứ Tử trên lưng xông vào đoàn người,
chạy như bay về hướng cổng thành.

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn kinh hãi liền nhấc chân đuổi theo.

“A, phụ thân!” Tiểu Tứ Tử cảm thấy con lừa lông ngắn dưới thân băng

băng lao về phía trước như điên, vừa xóc vừa lắc lư, sợ đến mức kêu to,
quay đầu lại muốn tìm Công Tôn.

“Tiểu Tứ Tử, nắm chặt, đừng buông tay!” Công Tôn gấp đến độ liều

mạng đuổi theo phía sau, kêu lớn, “Nắm chặt!”

“Ư.” Tiểu Tứ Tử cái gì cũng không hiểu, chỉ là nghe lời Công Tôn, hai

tay nắm chặt bờm trên lưng con lừa, lúc này… Lừa điên xông vào đám
người đụng cho người ngã ngựa đổ, đám người rối loạn, có người hô trên
lưng lừa còn có một em bé… Các quan binh cũng chặn không được, con lừa
đâm thủng vòng bảo hộ, vọt vào trong thành.

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn làm sao có thể đuổi kịp, gấp đến độ muốn liều

mạng. Lúc này, có bóng người chợt lóe, một bóng đen phóng qua đoàn
người, nhún người nhảy lên thành lâu, lao đến chỗ con lừa điên kia, Công
Tôn ngước mắt nhìn lên, là Triệu Phổ.

Triệu Phổ đứng trên thành lâu vừa định nhảy xuống, thấy thân mình

Tiểu Tứ Tử nghiêng lệch sang một phía, liền hô một tiếng, “Tiểu Tứ Tử,
nằm úp sấp xuống!”

Tiểu Tứ Tử theo bản năng túm lấy bờm lừa, tựa sát vào cổ nó mới không

bị ngã xuống.

Đang lúc Triệu Phổ nhảy xuống muốn cứu bé thì đột nhiên một bóng

người lướt đến như thiểm điện, một thân ảnh màu lam thả người nhảy lên
lưng lừa, khéo léo nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau Tiểu Tứ Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.