Triển Chiêu khoát khoát tay, vô tư nói, “Dù sao hắn cũng không phải bị
bệnh một hai ngày, đợi một canh giờ nữa chắc cũng không có vấn đề gì
đâu.”
Nói xong, giơ tay chỉ chỉ một tửu lâu nhỏ cách đó không xa, “Món xào
chỗ đó ăn rất ngon, hôm qua ta đã ăn gan xào và sườn nướng, còn có canh
ngọt.” Vừa nói, vừa vươn tay bế Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, cho thúc thúc bế
một chút được không?”
Tiểu Tứ Tử rất thích Triển Chiêu, người này vừa cứu bé, hơn nữa khi
cười lên trông thật dễ nhìn, liền nhìn sang Công Tôn.
Tính tình của Công Tôn vô cùng hiếu thắng, nếu ngươi nói với y, sợ y bế
không nổi nên muốn giúp y, y nhất định khinh bỉ nhìn ngươi bằng nửa con
mắt, thà chết chống đỡ cho ngươi xem. Có điều nếu nói cảm thấy Tiểu Tứ
Tử thật đáng yêu, muốn bế một lát, y liền nhường qua.
Triển Chiêu vươn tay đón nhận Tiểu Tứ Tử, hoan hoan hỉ hỉ dẫn bé đi
phía trước, “Tiểu Tứ Tử, cưng có thích ăn quế hoa cao không?”
“Dạ thích.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Vậy canh hoa quế nấu với viên trân châu thì sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp,
lại ôm bé nhẹ nhàng lắc lư, chọc cho Tiểu Tứ Tử khanh khách cười không
ngừng, gật đầu, “Dạ thích.”
Triệu Phổ ở phía sau nhìn, không nhịn được thầm khen, Triển Chiêu rất
biết đối nhân xử thế, tính cách như thế này nhất định có rất nhiều bằng hữu.
Công Tôn nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của mình, thấy
Tiểu Tứ Tử vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, lừa lông ngắn vẫn còn đi theo, vết thương trên mông cũng đã
được chữa trị, nhưng muốn cho Tiểu Tứ Tử tiếp tục ngồi lên phỏng chừng