Triệu Phổ nghĩ tới đây, mí mắt liền nháy nháy, thầm nhủ, hắn đang làm
cái gì? Hai phụ tử này chết sống liên quan gì hắn? Nhưng nghĩ lại, tình cờ
gặp nhau cũng là duyên phận, Công Tôn tạm không nhắc đến, nhưng Tiểu
Tứ Tử khả ái như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm không để ý tới?
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ lại khẳng định một lần nữa, mình là vì Tiểu Tứ
Tử, không phải vì Công Tôn! Vì vậy, hắn liền có suy nghĩ muốn làm bạn
với hai người cùng đến Khai Phong.
Dù sao cũng là tiện đường, vậy thì giúp chiếu cố đi.
Rất nhanh, thức ăn được mang lên, Công Tôn như thường lệ giúp Tiểu
Tứ Tử thổi nguội canh trứng gà, để bé tự mình ăn, ngươi một ngụm ta một
ngụm ăn thật vui vẻ, xem Triệu Phổ như không khí quẳng ở một bên.
Triệu Phổ cũng vô lực, thư sinh này, thật không đáng yêu.
Vừa ăn vài thìa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, cũng đi
Khai Phong nha?”
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu.
“Nga…” Tiểu Tứ Tử cúi đầu ăn, dường như có lời gì muốn nói, Triệu
Phổ hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chuyện gì vậy?”
“Ừm, chúng ta cũng đi Khai Phong.” Tiểu Tứ Tử ấp úng nói.
Triệu Phổ sửng sốt, ý của tiểu ngốc tử không lẽ là muốn cùng nhau đi?
Tâm trạng vui vẻ, vừa định ừ một tiếng thì nghe Công Tôn nói, “Tiểu Tứ
Tử.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, Công Tôn giả vờ tức giận nhìn bé, Tiểu Tứ
Tử dẩu mỏ, nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện đó… Tiện đường mà?”