DƯ SINH - Trang 66

Cố Thần Sinh hình như cũng rất buồn ngủ, anh gối đầu lên lưng cô,

bàn tay nơi eo vẫn chưa buông lỏng, không chút phản ứng.

Cứ thế khoảng nửa tiếng sau, anh mới từ trong chiếc kén của cô bò ra,

tóc tai rối bù, thoạt nhìn có chút khổ sở.

Cố Dư xoay người, nhìn anh ngồi ngẩn người bên cạnh, lười biếng

vươn tay sờ sờ má anh một cái, như an ủi,

"Anh nhanh về phòng đi."

Cố Thần Sinh lúc này mới hoàn hồn, nghiêng người hôn lên môi cô

một cái rồi xuống giường.

Lúc anh đi ra cửa, Cố Dư cũng đã tiếp tục ngủ say.

______________

Tối mai là Cố Thần Sinh lại lên máy bay đi rồi. Cố Dư có chút buồn

bã, cả ngày đều ủ rũ như người mất hồn.

Lúc cô cầm bình tưới hoa ở ngoài thềm, Cố Noãn vừa lúc đi tập thể

dục về, Cố Dư chào một tiếng, lại tiếp tục ủ rũ.

Trong mắt Cố Noãn thoáng qua một tia phức tạp, hỏi Cố Dư, "Chú út

cháu đâu rồi?"

Cố Dư nghe đến Cố Thần Sinh liền giật mình thon thót, chột dạ đáp,

"Cháu không biết ạ, hình như còn chưa dậy nữa."

Cố Noãn gật gù, dùng khăn mặt vắt trên vai lau mồ hôi, "Úc Thượng

Linh kia hình như đã về nói chuyện với bố mẹ cô ta rồi thì phải, hôm nay
cô tình cờ gặp họ, hình như quyết tâm đạp đổ lão Tứ thì phải."

Cố Dư cười gượng, "Haha, vậy sao ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.