DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1284

Lạc Tranh biết rõ cái phải tới sẽ tới, có muốn chạy trốn cũng không thể

thoát, chi bằng dứt khoát đối mặt với hắn. Nàng hít sâu một hơi, theo Louis
Thương Nghiêu rời khỏi phòng sưởi nắng.

Toà lâu đài này cao tới 5 tầng, mặc dù không phải một toà lâu đài lớn

nhưng khiến người ta có cảm giác nó được đặt trên những đám mây vậy,
phong cảnh nơi này thực sự quá mê người.

Phòng làm việc nằm ở tầng ba, vừa vặn thẳng hướng với phòng sưởi

nắng, khoảng cách cũng rất vừa phải, có thể từ đây nhìn rõ hết thảy mọi thứ
trong phòng sưởi nắng.

Khi Lạc Tranh đứng bên cửa sổ nhìn ra phía xa, đương nhiên thấy được

trong phòng sưởi nắng, Liệt vẫn hệt một pho tượng ngồi yên ở chỗ cũ.

“Cậu ấy là Liệt!” Sau lưng nàng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của

Louis Thương Nghiêu vang lên.

Lạc Tranh khẽ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, có chút không

hiểu nhíu nhíu mày. Đúng vậy, sau bốn năm, nàng có quá nhiều chuyện
không hiểu. Những bí ần này so với bốn năm trước, càng trở rối rắm.

“Tôi nghĩ, cô không nên quên mới phải.” Louis Thương Nghiêu nhếch

môi cười, nhưng mà nụ cười này thực sự lạnh như bặng, ánh mắt hắn cũng
ánh lên một tia hận thù.

Đúng vậy, chính là hận thù!

Nàng không hề nhìn lầm!

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một hồi kinh ngạc, cảm giác

bất an trong lòng lại tăng thêm vài phần. Hồi tưởng lại chuyện của cậu
thiếu niên kia, nàng cũng biết chuyện này nhất định không đơn giản. Phải
chăng, năm đó còn phát sinh những chuyện mà nàng không hề hay biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.