DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1592

“Xin chị đó, tôi đang rất nghiêm túc.” Liệt nghe vậy, vẻ mặt càng kiên

quyết hơn, “Lạc Tranh, buổi tối bốn năm trước, khi tôi lần đầu tiên nhìn
thấy chị thì đã yêu chị rồi. Tôi hiểu rất rõ cảm giác của mình. Chính vì vậy,
tôi mới có thể vì chị mà tỉnh táo lại.”

Lạc Tranh thật sự cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, lại thêm đôi mắt đẹp

kia không ngừng nhìn mình chăm chú khiến nàng cảm thấy không được tự
nhiên. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói, “Liệt, khi đó cậu mới
mười tám tuổi…”

“Mười tám tuổi đã có đầy đủ năng lực yêu thương rồi, huống hồ hiện

giờ tôi cũng không còn ở tuổi mười tám nữa.” Liệt có chút bướng bỉnh lên
tiếng, gương mặt anh tuấn lộ rõ việc không cho phép sự cự tuyệt.

Lạc Tranh nghe vậy khẽ lên tiếng, “Được rồi, cho dù những điều cậu nói

là thật, vậy cậu muốn tôi trả lời như thế nào đây? Cậu yêu tôi, vậy có phải
cậu cũng muốn tôi yêu cậu hay không?” Nàng vốn chỉ xem Liệt như một
đứa trẻ, cho tới giờ đều ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

“Không, tôi sẽ không cưỡng bách chị yêu tôi. Chỉ cần chị biết rõ, tôi yêu

chị là được rồi.” Liệt vừa nói vừa đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, vẻ dịu
dàng từ trong đôi mắt Liệt như truyền cả tới bàn tay cậu ta.

“Tôi biết chị chắc chắn sẽ không tiếp nhận tình cảm này, ít nhất vì chị sẽ

coi tuổi tác chính là vấn đề giữa chúng ta. Nhưng mà, chị không thể ngăn
tôi yêu chị…”

Tim Lạc Tranh chợt có chút bồi hồi, khóe môi nở nụ cười yếu ớt. Nếu

như cậu ta không ít tuổi hơn nàng, nếu như cậu ta không phải là em trai của
Louis Thương Nghiêu, như vậy nàng sẽ lập tức vùi đầu vào trong vòm
ngực đó mà khóc thật lớn, thật thoải mái.

Cho tới giờ, Lạc Tranh luôn cho rằng yêu đơn phương là một chuyện vô

cùng đau khổ, mà đối với cả hai bên cũng trở thành gánh nặng. Nhưng, Liệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.