DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1597

khiến căn phòng trở nên cực kỳ yên bình. Nàng vô thức đưa mắt nhìn về
phía ghế sofa, không có ai ở đó.

Những ngày qua, Louis Thương Nghiêu đều ngủ tại đó, chỉ cần nàng

mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn. Hôm nay, hắn lại không có ở trong
phòng, xem chừng chắc đã không thể lưu lại được nữa. Cho dù hắn có
muốn nghỉ ngơi thật tốt thì công ty cũng không cho phép hắn mỗi ngày đều
ở lỳ trong bệnh viện như vậy.

Lạc Tranh chậm rãi ngồi dậy, mỗi ngày nằm ngủ sấp thế này thật sự là

chuyện rất vất vả. Nàng cho tới giờ cũng không biết bản thân mình lại yếu
ớt thế này, lại phải nằm viện nhiều ngày đến vậy. Khẽ kéo áo bệnh xuống,
nàng chỉ muốn nhìn miệng vết thương trên người mình thế nào. Hiện giờ đã
được tháo băng gạc, nàng thật hy vọng sẽ không bị để lại sẹo.

Miệng vết thương trên lưng không cần nhìn cũng biết là rất sâu, nàng

muốn nhìn lại không nhìn thấy, trong lúc đang cố xem thế nào thì cửa
phòng bệnh đột nhiên bị đẩy bật ra. Lạc Tranh bị một phen giật mình, ngón
tay khe khẽ run lên, áo từ trên vai rớt xuống lộ ra bờ vai thiên nga mềm
mại. Giờ khắc này, bộ dạng nàng thực giống một chú nai con đi lạc trong
rừng rậm, đôi mắt trong veo vì kinh hãi mà mở lớn…

Bước vào phòng không phải ai khác mà chính là người nàng vốn cho

rằng đã rời đi - Lousi Thương Nghiêu. Hắn đẩy cửa bước vào thấy cảnh
tượng như vậy có chút bất ngờ, lập tức đóng kỹ cửa lại, đi tới gần nàng,
đem bữa sáng đặt xuống rồi cúi đầu nhìn nàng cười nhẹ.

“Em sao vậy?”

Thân ảnh cao lớn của hắn rơi vào trong tầm mắt của Lạc Tranh tạo cho

nàng một áp lực cực lớn. Hàng lông mày đen nhánh thoáng hiện lên vẻ
chán ghét cùng né tránh, lúng túng kéo lại áo, cũng không trả lời câu hỏi
của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.