DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1645

Lạc Tranh cũng không muốn tranh cãi với hắn, thắt cà vạt xong xuôi lại

thấy hắn không có ý định buông tay, liền nhíu mày, “Anh buông tôi ra. Cần
thử thì cũng đã thử rồi. Tôi muốn ra ngoài. Anh thích nói mấy lời hoa mỹ
thì tự nói với mình trong gương đi.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, vòng tay ôm

nàng lại càng siết chặt hơn.

“Ai nói những thứ cần thử đều đã thử rồi? Còn có thứ chưa thử …” Vừa

nói hắn vừa cúi xuống, đôi môi mỏng kề sát môi nàng, Mấy ngày nay,
chuyện mà hắn muốn làm nhất chính là ôm nàng thật chặt trong lòng nhưng
vì nghĩ đến vết thương trên người nàng nên không dám hành động thiếu
suy nghĩ. Nhưng mà hôm nay xem nàng sôi sục ý chí chiến đấu như vậy thì
xem ra hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi.

“Anh…anh muốn làm gì?” Lạc Tranh thật sự sợ hết hồn. Trong mắt hắn

hiện lên tia nhìn mà nàng đã rất quen thuộc, thâm thuý đến doạ người,
nhưng lại lộ rõ toan tính xấu xa. Nàng đột nhiên nghĩ tới việc người đàn
ông này chuyện gì cũng có thể làm được. Ý thức được điểm này, nàng có
chút sợ hãi…

Dường như phát giác được sự sợ hãi trong đáy mắt nàng, Louis Thương

Nghiêu lại không hề có chút hoang mang, hai tay vây lấy nàng trong phạm
vi của hắn, đôi mắt ánh lên nét cười khiến người ta không dám coi thường.
Hơi thở của hắn lúc này bao phủ hô hấp của nàng, có một cảm giác an ổn
quen thuộc nhưng cũng khiến trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác bất
an.

Lạc Tranh bắt đầu hối hận, nàng sao lại có thể quên mất hắn là người

đàn ông cực kỳ nguy hiểm, quyền uy của hắn không cho phép người khác
khiêu chiến chứ. Nàng không nên ngốc nghếch đối chọi cùng hắn, như vậy
chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.