DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1760

thiên nhiên với góc độ tốt nhất, điều đó chứng tỏ bản thiết kế của nơi này
từng chỗ đều tỉ mỉ và độc đáo tới nhường nào.

“Đây thật sự do anh thiết kế khi mới mười tám tuổi sao?” Lạc Tranh khẽ

kéo tay Louis Thương Nghiêu, ánh mắt tò mò hệt một đứa trẻ, mỗi một góc
đều muốn tận mắt ngắm nhìn rồi lại vô cùng kinh ngạc. Đứng từ ban công
phóng tầm mắt vào màn đêm trước mặt, nàng cảm thấy cơ hồ đưa tay là có
thể hái được từng vì tinh tú trên bầu trời.

Louis Thương Nghiêu từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên khuôn

mặt nhỏ nhắn trắng mịn như bạch ngọc, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vậy thì
có gì kỳ lạ đâu?”

“Nhưng khi đó anh mới có mười tám tuổi.” Lạc Tranh nghiêng đầu,

không dám tin, nhìn hắn như thể nhìn một vị thần cao cao tại thượng.

“Ừ, lúc ấy vì bản thiết kế khu nghỉ này còn bị ông nội mắng cho một

trận.” Louis Thương Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời.

“Khi ông nội biết anh thích kiến trúc đã tức giận đến nỗi mặt mũi đều

xám xịt lại. Ông vốn chỉ muốn anh theo nghiệp kinh doanh mà.”

Lạc Tranh đau lòng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới những lời mà Liệt đã

từng nói. Thương Nghiêu từ nhỏ đã mất cha, mẹ lại không ở bên cạnh, chắc
chắn hắn từ bé đã rất vất vả. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy trong
lòng dâng lên một hồi chua xót, kìm lòng không nổi liền xoay người lại ôm
lấy hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi vào trong ngực hắn.

“Em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu

tiên nàng chủ động bày tỏ tình cảm với hắn như vậy.

“Không có gì, chỉ là em cảm thấy rất đau lòng vì anh mà thôi.” Lạc

Tranh nhẹ nhàng trả lời, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Em hiện giờ thấy thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.