Lạc Tranh vừa nghe, đôi mắt đẹp liền trừng lớn, vung tay ra ý cảnh cáo
hắn không được tuỳ tiện gọi lung tung.
Louis Thương Nghiêu đưa tay dịu dàng vỗ về nàng, cầm lấy điện thoại.
Sau khi nghe được thanh âm ở đầu bên kia, ánh mắt hắn đang nhìn Lạc
Tranh lại tràn ngập sự đau đớn, kinh ngạc cùng nhức nhối…
Lạc Tranh thấy vẻ mặt hắn như vậy, cảm thấy khó hiểu liền lên tiếng gọi
nhỏ hắn.
Louis Thương Nghiêu cười cười lắc đầu, mấy giây sau, khẽ nói vào điện
thoại, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tranh. Đợi
con và Tiểu Tranh xử lý xong một chút việc sẽ lập tức bay qua đó gặp mẹ.”
Trong tim Lạc Tranh tràn ngập cảm giác ngọt ngào…
Sau khi ngắt điện thoại, nàng cố làm ra vẻ tức giận nhìn hắn, “Sao anh
có thể gọi bừa như vậy chứ? Anh gọi như vậy sẽ doạ cho mẹ sợ đấy!”
“Không đâu, mẹ rất vui mà, sao có thể bị anh doạ chứ?” Louis Thương
Nghiêu nói xong lại ôm chặt lấy nàng vào ngực, tựa như sợ nàng sẽ biến
mất ngay lập tức vậy.
"Tranh, anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu một mình em.”
Lạc Tranh bị động tác bất ngờ cùng lời nói của hắn làm cho giật mình,
ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, không kìm lòng
được liền cất tiếng hỏi.
“Anh sao vậy? Mẹ em đã nói điều gì không hay sao?”
"Không có, chỉ là anh muốn yêu em nhiều hơn một chút, hơn một chút
nữa mà thôi.” Hắn khẽ điều chỉnh lại cảm xúc có chút mất kiểm soát vừa