DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1840

Lạc Tranh gật đầu, khẽ thở dài, "Nếu như em không bị dị ứng phấn hoa,

nhất định sẽ thường xuyên qua đó thăm Deneuve. Cô ấy ở đó nhất định rất
cô đơn, em thật sự cảm thấy đau lòng vì cô ấy.”

“Cũng chẳng còn cách nào, mặc dù anh vẫn chăm sóc cô ấy nhưng chỉ

coi cô ấy như em gái mà thôi. Tất cả tình yêu của anh đều bị em chiếm hết,
không còn chút nào nhường cho những cô gái khác nữa.” Louis Thương
Nghiêu ôm nàng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng.

Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thâm tình.

"Ai da, hai ngươi đó, đã quá nửa đêm còn muốn ở đó trình diễn một

màn yêu đương nồng cháy.” Từ lầu hai vang lên một giọng nói có chút lười
biếng, “Có thể đừng chọc vào nỗi đau của người thất tình như tôi hay
không?”

Hai người theo tiếng nói nhìn lại đã thấy Liệt đang dựa trên lan can, bộ

dạng như đang xem náo nhiệt vậy.

Mặt Lạc Tranh càng đỏ hơn. Cậu ta không phải đã trở về phòng rồi sao?

“Xú tiểu tử, nơi này có chuyện của em sao? Mau trở về phòng ngủ, ngày

mai dám đi làm muộn, anh sẽ báo cho tài vụ cắt nửa năm tiền thưởng của
em.”

Louis Thương Nghiêu cũng không chút kiêng kỵ, vẫn không buông Lạc

Tranh ra mà lớn giọng nói với Liệt.

Liệt nghe vậy, khẽ lắc đầu, “Nhà tư bản à, sao ngài lại cam lòng bóc lột

giai cấp vô sản như tôi chứ?” Nói xong, cậu ta ấm ức đi vào phòng, trước
khi đóng cửa lại còn buông ra một câu cảm thán, “Thế giới thật bi thảm!”

Lạc Tranh bật cười rồi quay lại nhìn Louis Thương Nghiêu, “Em đã

hầm canh cho anh rồi, ăn một chút rồi hãy ngủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.